Thi Hạ bĩu bĩu môi: “Tôi quên mất.”
“Thế hiện tại đã nhớ ra chưa?”
“Tôi hối hận rồi.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn nhìn Thi Hạ, anh thật sự muốn mở não của người phụ nữ này ra, xem xem bên trong là những gì……
“Lời hối hận này vô hiệu hóa!”
"TÔI……"
Thi Hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm anh, sớm biết thế này cô sẽ không hứa với anh, nếu không thì bây giờ cũng không phải tự tìm thêm phiền phức cho mình rồi.
“Mười một giờ trưa này, nhớ đến văn phòng của tôi, cô cũng đừng để tôi phải đích thân đi mời cô đến.” Lệ Cảnh Diễn còn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối.
Nếu anh không nhắc thế, thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ tìm cách để trốn tránh rồi.
Ví dụ như, cô sẽ nói là do mình làm việc quên mất thời gian, hoặc là thật xin lỗi, tôi quên mất nên đã ăn trước rồi!
“Ừm! Tôi hiểu rồi."
Thế nên, đến buổi trưa, Thi Hạ vẫn phải đến văn phòng của Lệ Cảnh Diễn, mặc dù cô rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi đến đó.
Ăn cơm trưa cùng Lệ Cảnh Diễn, cả hai không nói một lời, không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, Thi Hạ thật bị bản thân nghẹn chết mất.
"Lần tới ... lần tới tôi có thể gọi điện để nhắc anh ăn cơm, nhưng tôi có thể không cần đến được không?"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, rồi ngập ngừng nói với anh, nếu như cứ tiếp tục như thế này, thì chắc sau này cô sẽ mắc bệnh khó tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466498/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.