Chương trước
Chương sau
Bây giờ có trời mới biết cảm xúc của cô như thế nào.

“Tôi tìm em nhất định có chuyện, em mở cửa đi.”

Thi Hạ bước mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cao hơn mình một cái đầu- Lê Cảnh Diễn.

Lệ Cảnh Diễn cũng cúi đầu nhìn cô, trong tay như có phép thuật biến ra một quả trứng gà đã luộc chín.

“Anh cầm trứng gà làm gì?”

Thi Hạ bỗng nhiên phát ngốc.

Lệ Cảnh Diễn thở dài: “Tôi xoa giúp em, trán em sưng lên rồi.”

“Cảm ơn, tự tôi làm được.”

Thi Hạ nói xong giật lấy quả trứng trong tay Lệ Cảnh Diễn, lòng bàn tay anh rất ấm áp nhưng trái tim lại lạnh lẽo.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi say.”

Lệ Cảnh Diễn đứng ở cửa, cũng không rời đi. Phòng này rất lớn, nhưng không hiểu sao Thi Hạ lại cảm thấy từ lúc anh ở sau lưng cô, cả căn phòng bỗng trở nên chật chội.
“Bây giờ tỉnh chưa?”

“Chưa tỉnh.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Thị Hạ, cũng không giải thích nữa mà trực tiếp bước lên hôn lên môi cô, sau đó ôm cô lên giường.

Nếu như cô trở thành người của anh, có phải sau này cô sẽ không bao giờ rời xa anh không…

Thấy Lệ Cảnh Diễn không giống bình thường, Thi Hạ hơi hoảng loạn.

“Anh làm gì vậy? Lệ Cảnh Diễn, anh buông tôi ra…”

Lệ Cảnh Diễn dùng hai tay mạnh mẽ ôm lấy Thi Hạ, không cho cô cơ hội phản kháng.

Ánh mắt anh nhìn Thi Hạ đầy tình cảm, mà Thi Hạ chỉ cảm thấy người này nhất định là uống say rồi nên mới có ánh mắt không bình thường như vậy.

“Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này không phải là bình thường sao? Hạ Hạ, đừng từ chối tôi nữa.”

Lệ Cảnh Diễn nói xong lại phủ lên người cô, không giống như hôn môi mà như đang cắn xé.
Thi Hạ càng vùng vẫy giãy dụa anh càng dùng sức, cuối cùng cô cũng không còn sức mà phản kháng nữa.

Cô nằm ở đó, tùy ý anh làm xằng làm bậy trên người mình.

“Lệ Cảnh Diễn, có lẽ chúng ta thực sự không hợp nhau.”

Nghe thấy cô nói như vậy, Lệ Cảnh Diễn giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.

Ánh mắt cô vô cùng lạnh nhạt, Lệ Cảnh Diễn cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

“Đúng, đúng vậy, có lẽ chúng ta đều nên chúc phúc cho đối phương, Thi Hạ, đây là ý của em à?”

Thi Hạ cười khổ.

“Có lẽ thế, chúng ta ly hôn là có thể thành toàn hạnh phúc cho nhau rồi.”

Trả lời cô chỉ có âm thanh đóng cửa của Lệ Cảnh Diễn, cuối cùng anh cũng rời đi.

Hơn nữa còn đi rất quyết đoán.

Thi Hạ cảm thấy trải qua nhiều ngày cố gắng nỗ lực, dường như bọn họ cũng có rất nhiều hồi ức ngọt ngào.
Nhưng mà chỉ vì sự xuất hiện đột ngôt của Thẩm Giai mà tất cả mọi thứ trong nháy mắt lại quay trở lại như lúc đầu.

Lệ Cảnh Diễn quay về phòng của mình, không buồn ngủ một chút nào. Anh lao vào phòng tắm tắm nước lạnh sau đó quay lại thư phòng.

Vào thư phòng, nhìn những tập văn kiện vẫn còn chưa kịp thu dọn, khóe môi Lệ Cảnh Diễn không nhịn được mà nhếch lên.

Vừa rồi chắc là cô làm việc ở đây, không khí hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của cô.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi cô bài xích xa lánh anh như vậy, đôi mắt Lệ Cảnh Diễn lại trở nên lạnh nhạt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.