Thi Hạ xuống nhà rót nước, bỗng có tiếng mở cửa.
Trong phòng khách chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, cũng không sáng lắm, Thi Hạ không thấy rõ ai bước vào.
Lệ Cảnh Diễn mở đèn lên, ánh sáng hơi chói mắt làm Thi Hạ không nhịn được nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, dù sao anh cũng vẫn trở lại.
"Anh về rồi."
Tuy nhiên nhìn Lệ Cảnh Diễn uống say không biết trời đất gì, ngã trái ngã phải, Thi Hạ hơi giật mình.
Tâm trạng anh không tốt sao?
Không phải anh sẽ quay lại với Thẩm Giai sao?
Thế nên uống nhiều thế này là vì hạnh phúc à?
Nhìn Thi Hạ bình thường thế này, Lệ Cảnh Diễn không nhịn được nữa, anh xông lên nắm tay cô.
Anh nắm rất chặt, tay Thi Hạ lưu lại mấy vết hằn đỏ.
"Anh nổi điên cái gì vậy!"
Thi Hạ muốn tránh khỏi anh, Lệ Cảnh Diễn càng siết chặt hơn.
Thi Hạ ngẩng đâu, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt anh, cô không khống chế nổi nhịp tim của mình.
Mắt anh rất đẹp, Thi Hạ nghĩ nếu mình không cẩn thận sẽ rơi vào tay giặc.
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, ánh mắt nóng rực: "Sao em lạnh lùng như vậy? Thi Hạ, em có biết không? Có đôi lúc em rất lạnh lùng máu lạnh!"
Thi Hạ không biết cảm xúc đó là gì, Lệ Cảnh Diễn không nói quá lớn, nhưng dường như đó là âm thanh đến từ tận đáy lòng.
Giọng anh khàn khàn, như thể không còn lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466495/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.