Chương trước
Chương sau
“Cái gì mà tin tức tốt?”

Thi Hạ nhìn cô ấy, không rõ Ninh Vô Ưu đang nắm giữ tin tức tốt lành gì.

Ninh Vô Ưu cười, mặt trông rất xấu xa: “Tớ nghe nói, Thi Thi làm hỏng một hạng mục rất quan trọng của Thi Nhuận Trân Châu, Thi Minh Thành tức muốn chết luôn!”

Thi Hạ lại là không hiểu, đây là chuyện của Thi Gia, Vô Ưu là làm sao mà biết được.

“Tớ cũng không biết chuyện này, làm sao mà cậu biết được?”

Ninh Vô Ưu nhàn nhạt mà mở miệng giải thích nói, “Thi Minh Thành tức đến mức nằm viện, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì, nên Thi Gia đã phong tỏa tin tức rồi.”

Tuy rằng Thi Minh Thành là cha của Hạ Hạ, nhưng Ninh Vô Ưu là thật sự không ưa ông ta.

Thi Hạ lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm: “Không liên quan gì đến tớ nữa.”

Cô đã bị họ đuổi ra khỏi nhà, còn có tư cách gì đi quản chuyện của Thi Gia.
“Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất của cậu bây giờ, chính là chăm sóc cho ông chồng của cậu thật tốt.”

Thi Hạ cười, thật tình, nhưng Vô Ưu nói cũng có lý, như Cảnh Diễn đã nói, bây giờ cô là bà Lệ.

Nhưng anh là một đứa trẻ to xác, điều này thật sự là làm Thi Hạ đau đầu.

Anh không nghe lời, có đôi khi, Thi Hạ cũng cảm thấy bất lực!

Chờ đến khi của phòng bệnh mở ra Thi Hạ mới đi vào, Lệ Cảnh Diễn sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

“Lần sau ba bữa nhất định phải ăn uống đúng giờ, biết không?”

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn mặt trắng bệch, trong lòng lo lắng, nhưng cô cũng không biết phải làm gì.

Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, có chút không vui: “Hạ Hạ, em đừng dạy dỗ tôi như dạy trẻ con như thế!”

“Nhưng anh bây giờ không chịu để ý sức khỏe của mình, đây hoàn toàn là hành vi của trẻ con!”
“Tôi……”

Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên làm như thế nào để chứng minh anh không phải là trẻ con.

Thi Hạ thở dài, suy nghĩ cách.

“Như vậy đi, về sau mỗi lần ăn cơm, tôi sẽ qua tìm anh, chúng ta cùng đi ăn cơm, được chứ?”

“Được.”

Lệ Cảnh Diễn lập tức đáp ứng, cơ hội cùng ăn cơm với cô mỗi ngày, anh cầu mà không được nữa là!

Thi Hạ lúc này lại nghe tiếng di động reo, là Tô Nghê Thường gọi đến, Thi Hạ lập tức biết ngay là chuyện công việc.

“Chờ một chút, tôi đi nghe điện thoại.”

“Nghê Thường, đúng vậy…… Đúng, ở ngăn kéo bên dưới góc phải của bàn làm việc, đúng vậy……”

Nhìn Thi Hạ đứng ở một góc nói chuyện với Tô Nghê Thường, Lý Thao lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà nhìn sếp của mình.

Lệ Cảnh Diễn bị anh ấy nhìn đến cảm thấy khó chịu, liền trừng mắt liếc Lý Thao!
“Chủ tịch, đừng nói là anh cố ý để bị đau dạ dày?” Lý Thao nói.

Lệ Cảnh Diễn chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu được, “Tôi khi không sao lại để cho đau dạ dày?”

Lý Thao lại cảm thấy chuyện này rất dễ giải thích.

“Vì tranh thủ sự đồng tình của bà chủ tịch, còn có thể vì nguyên nhân gì nữa cơ chứ?”

Trong nháy mắt, Lệ Cảnh Diễn đen xì mặt lại.

Lý Thao này, phải yêu cầu anh ta giữ mồm giữ miệng mới được!

Lệ Cảnh Diễn thảnh thơi nằm rồi nói, “Gần đây tôi có Hạ Kiêu nói, có một buổi triễn lãm đang thiếu MC, tôi đang cảm thấy khả năng ăn nói của cậu thật sự không tồi.”

Lý Thao lập tức cảm thấy lo lắng, hình như anh ta lúc nãy đã nói sai gì đó rồi, có phải đã đó điều gì không nên nói hay không nhỉ.

“Tôi sai rồi, sếp à, tôi sai thật rồi!”

“Phải vậy không, cậu sai ở đâu?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.