Chương trước
Chương sau
Trên bàn rượu, Thi Hạ thật sự phát huy cái lưỡi ba tấc của mình.

Hạ Kiêu cũng nhìn thấy. Lúc trước anh đưa Trần Sa đi cùng, Trần Sa thật sự chỉ biết uống rượu, thành quả tới cuối cùng cũng không phải rất lớn.

Nhưng Thi Hạ, cô không uống chút rượu gì, cái miệng thông minh, đã thuyết phục được mấy tên đàn ông khó xử lý kia.

“Quả là lợi hại, xem ra tôi không nhìn sai người.”

“Cám ơn giám đốc Hạ quá khen!”

Có thể nhận được lời khen của món mì lạnh này, Thi Hạ cảm thấy may mắn ba kiếp.

Hai người cùng lên xe, Hạ Kiêu vẫn lịch thiệp giơ tay mở cửa xe cho Thi Hạ.

Thật ra nếu không có sự cố nho nhỏ trước kia, Thi Hạ cảm thấy Hạ Kiêu chắc có thể là một cấp trên rất tốt.

Dù gì anh ta cũng là một người không tệ.

Xe đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên trời mưa to, mưa giăng kín lối. Thi Hạ không cahc1 nào nhìn rõ vật ở bên ngoài cửa sổ xe.
Nhưng cô vẫn thấy được Tô Nghê Thường đang trú ở một quán cà phê bên đường.

“Dừng xe.”

Thi Hạ đột nhiên mở miệng, tài xế ngồi phía trước nghe lệnh kêu dừng cũng đạp phanh gấp.

Nhưng Hạ Kiêu cũng không biết xảy ra chuyện gì “Sao vậy?”

Thi Hạ chỉ bên ngoài.

“Tô Nghê Thường, đồng nghiệp trong cùng bộ phận. Hình như cô ấy không đem theo dù, anh có thể giúp cô ấy không?”

Hạ Kiêu gật đầu, coi như đồng ý, đem chiếc dù dự phòng trên xe cho Thi Hạ.

Thi Hạ nhận lấy dù thì xuống xe.

“Nghê Thường, sao cô lại ở đây?”

Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, cô phải nói lớn tiếng, Tô Nghê Thường mới nghe thấy.

“Tôi …… tôi ra ngoài có chút chuyện, nhưng lại quên đem dù.”

Tô Nghê Thường thấy Thi Hạ thì hơi ngượng.

Cô ấy cũng không thật lòng muốn nói chuyện xem mắt. Hơn nữa cô ấy không phải lạnh lùng, chỉ là không biết nên trả lời ra sao chuyện xem mắt đối tượng.
Cho nên buổi xem mắt hôm nay, chắc cũng coi như thất bại rồi, dù gì bên phía nam giới nói lần sau gặp lại.

Nhưng Tô Nghê Thường cảm thấy có nói chuyện lần nữa thì có lẽ cũng không có thay đổi gì đâu.

“Trước tiên khoan hãy nói gì hết, bên ngoài mưa to, cô lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Tô Nghê Thường gật đầu đi theo Thi Hạ lên xe.

Tô Nghê Thường không biết người ngồi phía sau, trực tiếp ngồi lên xe. Lúc cô ấy thấy Hạ Kiêu thì vẻ mặt hơi xấu hổ.

Cô ấy sao lại quên mất. Hôm nay Thi Hạ và Hạ Kiêu cùng ra ngoài, chắc cũng về chung với Hạ Kiêu!

Thấy Tô Nghê Thường ngồi lên ghế sau, Thi Hạ cũng thuận tiện ngồi ở phía ghế trước, dù sao cũng như nhau thôi.

“Cô lau đi, cả người ướt hết rồi.”

Thấy cả người Tô Nghê Thường ướt sũng, Hạ Kiêu có lòng tốt lấy khăn tay của mình cho cô ấy lau.
“Cám ơn!”

Tô Nghê Thường hơi ngạc nhiên, vì hai người họ đều là người lạnh lùng như nhau

Vì vậy, Tô Nghê Thường ở bộ phận bán hàng hai năm nay, cũng chưa nói với Hạ Kiêu câu nào.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, lúc này, điện thoại của Tô Nghê Thường đột nhiên vang lên.

“Điện thoại kìa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.