"Thi Hạ, sao em không có tí tinh thần can đảm nào thế?"
"Đúng, tôi nhát gan lắm!"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Nói cho cùng cô vẫn không muốn mình phải dựa vào Lệ Cảnh Diễn mới có thể sống sót.
"Vậy sau này nếu như gặp người mà em thích, em vẫn nhát gan như con đà điểu, co người lại, không dám nói ra à?" Lệ Cảnh Diễn hỏi tiếp.
Thi Hạ ngồi ngây người nhìn anh, sao mà thay đổi chủ đề nhanh thế.
"Tôi..."
Lệ Cảnh Diễn ngắt lời cô, khẳng định chắc chắn: "Tôi thì không."
Nói xong anh bước tới cạnh cô, cúi đầu hôn Thi Hạ. Mắt cô mở thật to, cả người như chết lặng, không biết mình phải làm gì.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm mềm mại giữa đôi môi.
"Lệ Cảnh Diễn, sao anh lại hôn tôi?"
Điều làm Thi Hạ ngạc nhiên hơn là cô hình như không hề tức giận, chỉ ngạc nhiên một chút.
Như thể việc Lệ Cảnh Diễn hôn mình là một chuyện bình thường.
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, đôi mắt hẹp dài như lóe lên ánh sáng. Nhìn vào mắt anh, Thi Hạ thấy hơi căng thẳng.
"Tôi nói rồi, nếu như tôi thích một người, thì tôi chẳng lo sợ gì cả."
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, Thi Hạ im lặng không nói gì. Cô không phải kẻ ngốc, Lệ Cảnh Diễn vừa mới thổ lộ với cô, cô hiểu.
Nhưng anh cũng có chút trốn tránh.
"Thế Thẩm Giai thì sao?"
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, sau đó ánh mắt anh trở nên nghiêm túc: "Thẩm Giai đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466464/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.