Nghe thấy Lệ Cảnh Diễn gọi mình là ông Thi, trong lòng Thi Minh Thành đột nhiên có một tiếng chuông cảnh báo.
Thi Minh Thành cười mỉa, đưa khuôn mặt già nua ra nói: “Ông Thi? Cảnh Diễn, cậu nói xem hai nhà chúng ta đã có hôn ước, cậu gọi tôi là ông Thi, có phải hơi khách khí quá không?
Nhưng nét mặt của Lệ Cảnh Diễn vẫn không có chút hòa dịu nào.
“Vậy sao? Vậy chủ tịch Thi hôm nay đến đây không biết là có chuyện gì?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Vừa nói chuyện anh vừa ung dung thong thả tự mình pha trà, hoàn toàn không có dáng vẻ như đang chú ý.
“Tôi, tôi đến đây…”
Không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Lệ Cảnh Diễn, Thi Minh Thành nhất thời sững sờ, không biết bản thân nên nói gì.
Chỉ có thể ngồi ở đó, ngẩn người nhìn Lệ Cảnh Diễn, dáng vẻ hơi lúng túng, giống như đang làm trò cười.
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, nói: “Có vẻ như chủ tịch Thi chưa sắp xếp xong ngôn từ. Nhưng vậy cũng không sao, chủ tịch Thi, lần sau ông quay lại cũng được. Nhưng trước khi đến, ông phải nhớ đem theo bản thảo diễn thuyết, tôi không có nhiều thời gian để ngồi đây dây dưa với ông đâu!”
Thi Minh Thành ngay lập tức lắc đầu, ông ta đương nhiên là có chuyện rất quan trọng nên mới đến gặp Lệ Cảnh Diễn.
“Không, không, không, tôi có chuyện rất quan trọng. Chủ tịch Lệ, là như thế này. Thi Thi - con gái tôi quay về rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466442/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.