Thi Hạ ngửa đầu dựa vào ghế ô tô, khuôn mặt đầy buồn bã, để mặc mái tóc dài buông lả tả trên ghế xe của Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn cảm thấy hơi đau lòng: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, ngủ một chút. Sau khi thức dậy mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Thật sao?”
Thi Hạ không tin điều đó nữa. Lúc nhỏ, bà ngoại đã lừa cô như vậy, đợi qua tết, qua tết thì mẹ sẽ trở về.
Vậy nhưng, đợi hoài đợi mãi mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Mẹ của cô đã đi rồi, cho dù có đợi thêm bao lâu nữa thì bà cũng sẽ không bao giờ quay lại.
“Em phải tin tôi.”
Ánh mắt Lệ Cảnh Diễn kiên định nhìn Thi Hạ.
Ban nãy trong lòng Thi Hạ vẫn còn hỗn loạn nhưng không biết lí do vì sao sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn, cô đột nhiên lại cảm thấy an tâm.
“Tôi tin anh.”
Chỉ cần là Lệ Cảnh Diễn nói, Thi Hạ đều tin tưởng!
--
Tập đoàn Lệ Thị.
Thi Hạ dựa vào ghế rồi ngủ thϊếp đi.
Nhìn thấy Thi Hạ đã ngủ thϊếp đi, Lệ Cảnh Diễn cũng không nỡ gọi cô dậy, trực tiếp ôm cô vào văn phòng làm việc của mình.
Trên đường đi, lúc gặp nhân viên chào hỏi mình, Lệ Cảnh Diễn chỉ dùng ánh mắt để ra hiệu cho họ đừng làm phiền người đang nằm trong vòng tay anh, cô đang nghỉ ngơi.
“Chủ tịch ...”
Nhìn thấy phu nhân chủ tịch đang nằm trong vòng tay của chủ tịch, giọng nói vốn nổi tiếng của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466441/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.