"Tôi cầu xin hai người, đừng nói chuyện này cho ai biết, đừng nói cho ai cả, có được không, tôi không thể lại mất đi mẹ của mình nữa."
Nhìn Đông Phương Văn vậy mà lại quỳ xuống trước mặt của mình, Thi Hạ cũng trợn tròn mắt.
Lệ Cảnh Diễn thở dài, thật ra anh đã sớm đoán ra kết quả như vậy rồi.
"A Văn, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng mà cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, chúng tiiu biết, đối với cậu thì đây quả thật là một quyết định vô cùng khó khăn."
A Văn chỉ là dốc sức liều mạng mà lắc đầu, "Tôi sẽ không khai mẹ tôi ra đâu, bây giờ tôi chỉ còn một người thân duy nhất là bà ấy mà thôi."
Cậu cũng chỉ còn một người thân duy nhất là mẹ mà thôi, mặc dù mẹ vừa là thân nhân, đồng thời cũng là kẻ thù của mình, cậu cũng có thể tha thứ mẹ của mình.
Thi Hạ cũng ở một bên gật gật đầu, cô có thể hiểu được sự xoắn xuýt trong nội tâm của Đông Phương Văn, "Được rồi, dù sao thì chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu."
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua hai mẹ con trước mặt mình, rồi nắm tay Thi Hạ, xoay người bước đi.
Thi Hạ đi theo Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn đi hơi nhanh, cô phải bước nhanh hơn mới có thể theo kịp.
Với chuyện của A Văn vừa nãy, thật sự Thi Hạ vẫn còn có chút khó hiểu.
"Lệ Cảnh Diễn, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
Cô dừng bước lại, ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466418/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.