"Tôi cầu xin hai người, đừng nói chuyện này cho ai biết, đừng nói cho ai cả, có được không, tôi không thể lại mất đi mẹ của mình nữa."
Nhìn Đông Phương Văn vậy mà lại quỳ xuống trước mặt của mình, Thi Hạ cũng trợn tròn mắt.
Lệ Cảnh Diễn thở dài, thật ra anh đã sớm đoán ra kết quả như vậy rồi.
"A Văn, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng mà cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, chúng tiiu biết, đối với cậu thì đây quả thật là một quyết định vô cùng khó khăn."
A Văn chỉ là dốc sức liều mạng mà lắc đầu, "Tôi sẽ không khai mẹ tôi ra đâu, bây giờ tôi chỉ còn một người thân duy nhất là bà ấy mà thôi."
Cậu cũng chỉ còn một người thân duy nhất là mẹ mà thôi, mặc dù mẹ vừa là thân nhân, đồng thời cũng là kẻ thù của mình, cậu cũng có thể tha thứ mẹ của mình. Thi Hạ cũng ở một bên gật gật đầu, cô có thể hiểu được sự xoắn xuýt trong nội tâm của Đông Phương Văn, "Được rồi, dù sao thì chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu."
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua hai mẹ con trước mặt mình, rồi nắm tay Thi Hạ, xoay người bước đi.
Thi Hạ đi theo Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn đi hơi nhanh, cô phải bước nhanh hơn mới có thể theo kịp.
Với chuyện của A Văn vừa nãy, thật sự Thi Hạ vẫn còn có chút khó hiểu.
"Lệ Cảnh Diễn, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
Cô dừng bước lại, ngước mặt nhìn Lệ Cảnh Diễn cao hơn mình hẳn một cái đầu đang đứng trước mặt.
Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu, đáp, "Bây giờ là chuyện riêng của nhà của bọn họ rồi, chúng ta cũng không nên xen vào."
Tục ngữ nói rất hay, thanh quan khó quản việc nhà, cho nên, bọn họ tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện này nữa thì hơn. Nếu không thì, sự việc chỉ sợ càng ngày càng phiền toái.
Thi Hạ mím môi, gật gật đầu, "Được rồi, chỉ đáng thương A Văn mới có mười sáu tuổi, đã bắt nó phải đưa ra một quyết định khó khăn như vậy, thật là khổ thân."
Cô vẫn thấy lo lắng cho A Văn, dù sao thì thằng bé vẫn chưa trưởng thành.
Một mình phải đón nhận nhiều chuyện như vậy, thật sự có thể thừa nhận được hết sao?
"Không có cách nào khác, ai cũng sẽ phải trưởng thành thôi, chỉ có trải qua rất nhiều thống khổ hoặc là rơi vào hoàn cảnh bất lực rồi, mới có thể từng chút từng chút một trưởng thành hơn"
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Thi Hạ, sau đó đi tới chiếc xe màu đen trước mặt, mở cửa xe cho Thi Hạ.
Thi Hạ gật gật đầu, cô cũng đồng ý với cách nói của Lệ Cảnh Diễn, tuy rằng quá trình lột xác rất khó khăn. Nhưng cũng không thể không nói, mỗi người đều phải trải qua một quá trình như vậy, chỉ có trải qua rồi, mới có thể trưởng thành hơn.
Sau khi xe chạy đi được một đoạn, Thi Hạ mới phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng, hình như con đường này có chút lạ!
"Không đúng, Lệ Cảnh Diễn, hình như anh đi sai đường rồi, đây không phải đường về nhà mà!"
Mặc dù cô không giỏi xác định phương hướng lắm, nhưng anh lái xe đi một hướng ngược lại rõ ràng như vậy, Thi Hạ vẫn có thể nhận ra!
Lệ Cảnh Diễn một tay cầm vô lăng, cũng không nhìn Thi Hạ, chỉ là khẽ nói, "Tôi không định đưa em về nhà, định mang em đi chỗ khác chơi một chút."
Đi chỗ khác chơi một chút?
"Nnhưng mà, chúng ta còn phải về đi làm nữa chứ?"
Thi Hạ nhìn anh, anh là chủ tịch của công, công việc của anh còn nhiều hơn so với mình nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]