Lệ Cảnh Diễn vẫn cảm thấy có nhiều điểm đang nghi, anh cần một chút thời gian để sắp xếp lại câu chuyện.
Cậu nhóc nói, “Cha tôi mất rồi, không biết tại sao bảo vật trấn tiệm lại không còn nữa.”
Khi ông chủ mất thì bảo vật trấn tiệm cũng không biết đi đâu?
Lệ Cảnh Diễn sững sờ, chuyện này rất kỳ lạ!
Chẳng lẽ bảo vật trấn tiệm bị hung thủ mang đi, hoặc là, mục đích của hung thủ chính là bảo vật trấn tiệm nhưng cuối cùng lại vô tình gϊếŧ hại ông chủ cửa hàng ?
Vẻ mặt cậu nhóc buồn buồn, bộ dáng tủi thân cực kỳ, “Tôi không ngờ nó lã xuất hiện ở chỗ này.”
Đây là đồ vật cha để lại, chắc chắn cậu nhóc không muốn nó bị người khác mang đi mất, hơn nữa lại còn chiếm hữu nó, thật sự rất quá đáng!
“Như vậy, nói một cách khác người đang sở hữu bộ tiền cổ này cũng chính là người gϊếŧ cha cậu phải không?” Lệ Cảnh Diễn nhìn cậu nhóc và hỏi.
Cậu nhóc gật đầu không do dự chút nào.
“Đúng vậy.”
Mặc dù cậu nhóc chưa trưởng thành, nhưng năm nay cậu được 16 tuổi rồi, cho nên rất chắn chắn chuyện này.
Người gϊếŧ cha cậu cũng chính là kẻ đã cướp mất bảo vật trấn tiệm của nhà cậu!
Thi Hạ không hiểu được liền hỏi lại, “Vậy tại sao anh không hỏi cho rõ? Bây giờ ai đang sở hữu bộ tiền cổ chứ ?”
Nếu đã biết ai đang sở hữu nó thì chắc có thể điều tra ra nhiều thứ khác.
Tuy nhiên Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466403/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.