Chương trước
Chương sau
“Cảnh Dương, anh hỏi chú một việc.”

Nghe thấy anh cả gọi điện thoại cho mình, giọng nói nghiêm túc như vậy, Lệ Cảnh Dương còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Làm sao vậy, đột nhiên lại nghiêm túc thế?” Cậu khẽ mỉm cười.

Lệ Cảnh Diễn lại rất nghiêm túc, chuyện này rất quan trọng.

“Anh hỏi chú chuyện này, chú phải nghiêm túc nói với anh, năm năm trước, chú đóng phim ở Hoành Điếm, có phải từng bị thương không?”

Bên kia điện thoại, Lệ Cảnh Dương dựa vào sô pha, nghe thấy anh cả đột nhiên nhắc tới trận hỏa hoạn ở Hoành Điếm kia, cậu rõ ràng ngẩn ra một chút.

Chuyện trôi qua rất lâu rồi, năm năm, sao lúc này anh cả mới nghĩ đến chuyện này hỏi cậu?

“Anh, anh quá không quan tâm em trai mình rồi, lúc ấy em suýt nữa đã bị trận hỏa hoạn kia thiêu chết?” Lệ Cảnh Dương cười.
Lệ Cảnh Diễn vẫn rất nghiêm túc, chuyện Cảnh Dương được người ta cứu từ trong đám lửa ra, Lệ Cảnh Diễn biết.

Nhưng là ai cứu em trai mình, Lệ Cảnh Diễn lại không biết.

Anh còn nhớ rõ lúc ấy ở bệnh viện, sợ bóng sợ gió một hồi, mẹ anh còn nói một câu, nếu người cứu Cảnh Dương là một cô gái, sẽ bảo Cảnh Dương cưới người ta!

“Có phải một cô gái cứu chú không?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Lệ Cảnh Dương nghĩ, gật đầu.

“Đúng vậy, đó chính là thiên sứ trong sinh mệnh của em!” Lệ Cảnh Dương cười cảm thán.

Nhưng cậu nghĩ lại, lúc này mới ý thức được, chuyện hình như không thích hợp.

Vì sao lúc này Lệ Cảnh Diễn lại hỏi cô gái năm đó, khẳng định có vấn đề!

“Không đúng, anh, có phải anh tìm được cô gái kia không?” Lệ Cảnh Dương lập tức trở nên kích động.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ nhàn nhạt bật ra hai chữ.

“Không có.”

Lệ Cảnh Dương thất vọng bĩu môi, được rồi, nhìn dáng vẻ của anh cả lần này, thật đúng là tâm huyết dâng trào!

“Vậy anh hỏi em chuyện này làm gì?”

“Anh chỉ tò mò, tùy tiện hỏi một chút.” Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt trả lời.

“Thì ra là vậy!” Lệ Cảnh Dương nói, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

――

Trong nhà Thẩm Giai.

Nhìn thấy Louis đến đây, Thẩm Giai không vui.

“Không phải bảo anh sau này ít đến đây thôi sao? Lệ Cảnh Diễn biết thì phải làm sao?” Thẩm Giai có chút oán trách.

Ý cô ta là, Louis là đối thủ một mất một còn của mình, lại đây tìm mình gây phiền toái.

Nhưng Louis chỉ liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ít đến đây?

Sao, có tật giật mình sao?

“Honey à, em lo lắng cái gì?”
Louis đi qua, một cánh tay đặt trên vai Thẩm Giai, trong lòng Thẩm Giai kháng cự, nhưng khó nói ra lời!

“Ngộ nhỡ Lệ Cảnh Diễn thấy được, tôi thật sự không có cách nào giải thích.” Giọng nói của Thẩm Giai có chút lạnh nhạt.

Louis lại cười giễu cợt, nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Sao vậy, honey, em còn muốn tiếp tực tiền duyên với anh ta sao? Để ý cảm nhận của người đàn ông kia thế?”

Nói xong, đột nhiên anh ta đi đến, nâng cằm Thẩm Giai lên, dùng sức siết chặt, Thẩm Giai đau đến mức gương mặt vặn vẹo.

Nhưng nhìn Thẩm Giai như vậy, trong lòng Louis lại có kɧoáı ©ảʍ không nói lên lời, giống như Thẩm Giai nói, đây là một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực.

Chỉ cần anh ta nổi điên, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản anh ta!

“Còn nữa, honey, em nói chuyện của Lệ Cảnh Dương kia, Lệ Cảnh Diễn có tin không?”

Thẩm Giai ngồi xuống sô pha bên cạnh, nhìn thoáng qua Louis.

“Tin thì tin, nhưng trên đùi tôi đột nhiên có một vết sẹo, thật sự xấu muốn chết!” Nói xong, cô ta ảo não nhìn chân mình.

Vốn là một đôi chân đẹp, chỉ vì chứng minh chuyện vô vị kia, thật sự không đáng.

Nếu cô ta sớm biết chuyện này, có thể lợi dụng chuyện này sớm hơn, như vậy, nói không chừng cô ta và Lệ Cảnh Diễn cũng không đến mức chia tay!

“Dù sao cũng ở đùi trong, em sợ cái gì.”

Louis cười, đi qua, ngả ngớn đặt bàn tay thô ráp của mình lên đùi Thẩm Giai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.