Anh hy vọng có thể bằng một chút sức lực cuối cùng của mình, giúp đỡ bọn nhỏ đáng thương này.
Nhìn thấy Thi Hạ phải đi, bọn nhỏ đều có chút luyến tiếc.
Thi Hạ những ngày này vẫn luôn ở bên bọn nhỏ, lúc cánh đàn ông đang ở trong thôn tặng quà cho từng hộ gia đình, Thi Hạ liền cùng đi học với bọn trẻ.
Lần nào đến cô cũng sẽ dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ, cô còn mang một ít đồ ăn vặt thật ngon đến cho chúng.
“Hạ Hạ, chị sắp đi rồi sao?”
Thi Hạ gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Hạ Hạ không ở lại ăn tết với tụi em sao?”
Thi Hạ mỉm cười, khom lưng, xoa khuôn mặt nhỏ của bọn trẻ, trời lạnh đến mức khiến cho những gương mặt bé bỏng này đều đỏ bừng.
“Năm nay không thể cùng nhau mọi người ăn tết rồi, người nhà chị đang chờ chị ở nhà!” Thi Hạ nghẹn ngào, giải thích.
Cô thật sự cảm thấy luyến tiếc, ở bên nhau thời gian dài chắc chắn sẽ có cảm tình.
“Được rồi, mấy bé này, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi, bên ngoài này lạnh lắm.” Thi Hạ khuyên.
Cô đang mặc áo lông vũ nên cảm thấy không lạnh, nhưng cô nhìn bọn trẻ lạnh đến đỏ bừng hai má thì lại đau lòng.
“Hạ Hạ cùng anh Cảnh Diễn sẽ còn trở lại không?”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu.
“Nhất định, anh chị nhất định sẽ trở lại.”
Lệ Cảnh Diễn ngày thường rất ít cùng bọn nhỏ nói chuyện, nhưng hôm nay anh lại vui vẻ trả lời câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466343/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.