Ninh Vô Ưu liếc Lệ Cảnh Dương đang đứng trước mặt, giả vờ khẽ ho hai lần.
“Tôi nhớ vừa rồi anh không nói thế này!”
Vẻ mặt của Lệ Cảnh Dương hơi mất tự nhiên. Từ trước đến giờ trước mặt Thi Hạ, anh ta vẫn luôn là một kẻ chính nhân quân tử.
“Nãy giờ tôi chưa từng nói câu gì! Ninh Vô Ưu, có lẽ cô nghe nhầm rồi!”
“Lệ Cảnh Dương, anh đúng là kẻ hèn nhát! Dám làm không dám nhận!”
“Tại sao tôi dám làm mà không dám nhận? Đừng có dùng kế khích tướng với tôi!” Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu.
Ninh Vô Ưu nhướng cao chân mày, liếc nhìn Lệ Cảnh Dương đầy trêu chọc!
"Lệ Cảnh Dương! Đúng không?" Cô hỏi lại.
"Đúng vậy!" Lệ Cảnh Dương bất đắc dĩ, gật đầu.
Là đàn ông thì không đánh nhau với phụ nữ!
Dù sao, anh ta cũng biết Ninh Vô Ưu là kiểu phụ nữ nói năng vô cớ, nói chuyện với cô cũng thua thôi.
“Thế này không được đâu!”
Thi Hạ nhìn hai người trước mặt bật cười. Hai người này cứ gặp mặt là om sòm.
Cô nhớ cách đây không lâu, mẹ chồng gọi hỏi chuyện về Ninh Vô Ưu đấy.
Nếu để hai người này ở cạnh nhau thì chắc những ngày đó, ngày nào cũng sống động.
Chợt suy nghĩ lướt qua đầu cô, tác hợp cho bạn thân nhà mình và chú nhỏ trong nhà
“Này này!”
Lệ Cảnh Dương vỗ mạnh vào Ninh Vô Ưu, đáp lại anh là một cái liếc mắt của cô.
“Chuyện gì? Nói!”
Lệ Cảnh Dương hơi nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466328/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.