Chương trước
Chương sau
“Chủ tịch, anh nói sao, anh muốn đưa phu nhân đi cùng đến Cam Túc sao?”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu. Chuyện này kì lạ đến vậy sao? Tại sao Lý Thao lại phản ứng như vậy?

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi lại.

“Không phải, nơi đó rất khổ cực. Phu nhân dù sao cũng là một đại tiểu thư sống trong chăn ấm đệm êm, còn là một người phụ nữ, anh chắc chắn như vậy ổn chứ?” Lý Thao cũng chỉ là xem xét dựa trên tình hình thực tế.

Mặc dù phu nhân là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi!

Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, trả lời: “Cô ấy nói, cô ấy sẵn sàng đi cùng tôi.”

Lý Thao ngậm miệng, thôi quên đi, anh có hỏi thêm nữa, thì đây cũng là một cách thể hiện tình cảm ân ái của người ta thôi.
Chính là, anh đi đâu thì đưa em theo đó...

“Điều đó thực sự không thuyết phục chút nào, thứ tình yêu ân ái này! Định cho tôi ăn cẩu lương sao!”

Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, rõ ràng vô cùng đắc ý.

“Vậy thì cậu chỉ cần vui vẻ chấp nhận là được rồi.”

Sau khi cúp máy, anh cũng đi ra khỏi phòng đọc sách, đèn trong phòng Thi Hạ đã tắt. Có lẽ cô ấy đã ngủ rồi.

Hôm nay chạy đi chạy lại nhiều như vậy, quanh đi quanh lại cũng mấy vòng, anh cũng rất mệt rồi.

Lệ Cảnh Diễn nghĩ một lúc, sau đó vẫn bước vào phòng của Thi Hạ, trong chỉ có một chiếc đèn ngủ vẫn còn sáng.

Thi Hạ đang ngủ, nhịp thở đều đặn, khuôn mặt gọn gàng, ngũ quan thanh tú.

Lệ Cảnh Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thi Hạ, nhìn đến mức say mê trong vô thức.

Cô thực sự rất xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp đến mức khiến người khác sững sờ, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy dịu dàng êm ái.
Có lẽ do ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn quá đỗi nóng bỏng, hoặc là do Thi Hạ ngủ không sâu, cô chớp chớp mắt rồi tỉnh dậy.

Hơn nữa, cô vừa đúng lúc thấy Lệ Cảnh Diễn đang nằm trên giường mình, nhìn mình với ánh mắt “như hổ rình mồi”.

Thi Hạ còn nghĩ rằng mình ngủ mơ nên sinh ra ảo giác, đưa tay lên dụi mắt mình.

Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn không nhịn được, cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng Thi Hạ vẫn dụi mắt, phát hiện ra Lệ Cảnh Diễn đang ở trước mặt mình.

“Sao anh vẫn chưa ngủ?”

Có lẽ do vừa thức dậy, trong giọng nói của Thi Hạ hơi mang âm mũi.

“Bây giờ tôi sẽ ngủ.”

Lệ Cảnh Diễn nói, sau đó đi thẳng đến giường của Thi Hạ, nằm xuống bên cạnh cô.

Thi Hạ giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Lệ Cảnh Diễn.

“Sao anh không về phòng của anh?”
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn hơi thất vọng.

Anh là chồng của Hạ Hạ, anh cũng không đâu phải một con quái vật. Người phụ nữ này có cần phải tự vệ đến vậy không?

“Mối quan hệ của chúng ta là gì?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.

Thi Hạ không biết anh hỏi câu này là có ý gì, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.

“Vợ chồng.”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nằm xuống bên cạnh Thi Hạ.

“Nhưng mà, anh…”

Thi Hạ định nói gì đó, nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn cắt ngang.

“Vợ chồng thì nên ngủ cùng nhau, yên tâm, chỉ là trời đang lạnh, ngủ cùng nhau sẽ ấm hơn, tôi sẽ không động vào cô đâu.” Lệ Cảnh Diễn giải thích.

Trời đang lạnh, ngủ cùng nhau sẽ ấm hơn?

Thi Hạ rõ ràng không biết nên phản ứng lại thế nào ...

Vậy nhưng Lệ Cảnh Diễn đã ôm lấy cô, nhắm mắt lại.

“Đừng có làm loạn nữa, mau ngủ đi.”

Thi Hạ cũng cảm thấy hơi mệt. Cô thức dậy vào giữa đêm, vẫn cảm thấy hơi trì trệ đầu óc.

Vì thế, cô cũng không truy cứu Lệ Cảnh Diễn thêm nữa. Cô nằm trong vòng tay của Lệ Cảnh Diễn, thực sự ngủ thϊếp đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.