Dù sao trong mắt cha thì cậu chính là một thằng nhóc thối không biết nghe lời.
Còn Lệ Cảnh Diễn lại là anh hùng!
Tuy nhiên, ánh mắt Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương khiến cậu cảm thấy hơi lạ.
“Chị dâu, chị không cần nhìn em như vậy chứ, em bị ép đến đây đấy chứ, em cũng chẳng muốn đến đây làm gì đâu.” Lệ Cảnh Dương bĩu môi.
Thi Hạ chỉ mỉm cười, ai nhìn cậu ta chứ, đúng là thằng nhóc tự ái, thật sự chả khác Lệ Cảnh Diễn chút nào!
“Khăn quàng màu đỏ bắt mắt trên cổ cậu là ai tặng thế?” Thi Hạ cười hỏi.
Lệ Cảnh Dương có một mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, mặc áo khoác ka ki, cho nên khăn quàng màu đỏ rất bắt mắt, hơn nữa nó còn khiến cho khuôn mặt cậu ta sáng hơn bình thường
Lệ Cảnh Dương nhướng mày, vuốt vuốt khăn quàng cổ rồi hỏi lại cô, “Tại sao chị không nghĩ đây là khăn do em tự đan chứ?”
“Cậu không có cái kỹ năng tốt như vậy đâu.” Thi Hạ trả lời rất chắc chắn.
Bởi vì tin tưởng em trai và Thi Hạ không có mối quan hệ khác thường nào, rốt cuộc vẻ mặt thất thần của Lệ Cảnh Dương cũng không phải giả vờ.
Cho nên lúc này Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai và vợ nói cười thì cũng không cảm thấy tức giận.
Dù sao cũng đều là người một nhà, chuyện lúc trước là tại anh cứ để chuyện bé xé ra to.
“Thôi được rồi, em thừa nhận chiếc khăn này không phải do em đan mà do Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466295/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.