Chương trước
Chương sau
“Hạ Hạ, em kết hôn rồi?”

Thi Hạ nhàn nhạt giới thiệu quan hệ giữa mình và Lệ Cảnh Dương, nhưng Tần Mộ Bạch lại cảm thấy cả người như bị sét đánh.

“Đúng vậy, Mộ Bạch, ngày đó em quên nói, em kết hôn rồi.”

Cô đã kết hôn rồi?

Tần Mộ Bạch còn hoàn toàn không biết.

Cuối cùng anh ta đã muộn một bước.

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Tần Mộ Bạch, Thi Hạ còn chưa phản ứng tại sao anh ta lại như vậy, hoặc là, mình vừa nói gì đó sao?

“Mộ Bạch, anh làm sao vậy, sao lại thất thần như thế?” Thi Hạ không nhịn được hỏi.

Tần Mộ Bạch chỉ xấu hổ cười, lắc đầu: “Không sao, không sao, anh rất tốt.”

Anh ta vừa nói xong, tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy giọng nói của Ninh Vô Ưu.

“Trên đường đi bị kẹt xe khiến tớ phải hoài nghi nhân sinh, cuối cùng đã đến rồi!”
Nhưng đến đây cô ấy mới phát hiện, nơi này vốn chỉ có hai người, bây giờ lại biến thành bốn người.

Không nhiều không ít, vừa vặn không có vị trí của cô ấy!

“Lệ Cảnh Dương? Sao anh cũng ở đây?”

Nhìn thấy Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương cũng cảm thấy bất ngờ.

“Sao cô lại tới đây?”

Chẳng lẽ không phải chị dâu và tên Tiểu Bạch của nhà họ Tần hẹn hò riêng sao?

Ninh Vô Ưu chỉ Thi Hạ, lại chỉ Tần Mộ Bạch bên cạnh: “Ba chúng tôi là bạn bè tụ hội! Anh ở đây làm gì?”

Hiển nhiên Lệ Cảnh Dương còn chưa kịp phản ứng, vừa rồi cậu vẫn cho rằng chỉ có Thi Hạ và Tần Mộ Bạch!

“Ba người cùng hẹn hò?”

Ninh Vô Ưu trợn trắng mắt, sao người này nói chuyện kỳ lạ như vậy, cái gì gọi là ba người cùng hẹn hò.

“Cái gì mà hẹn hò, chú ý từ ngữ của anh, chúng tôi là tụ hội, tụ hội!”
Lệ Cảnh Dương gật đầu, như vậy sao, hình như cậu hiểu rồi.

“Vậy có thể thêm tôi nữa không?”

Ninh Vô Ưu trực tiếp cự tuyệt.

“Không chào đón!”

Lệ Cảnh Dương chớp mắt, cậu không ngờ, Ninh Vô Ưu lại cự tuyệt quyết tuyệt như vậy.

“Ninh Vô Ưu, sao cô tuyệt tình như vậy, chỉ thêm tôi nữa mà thôi.”

Ninh Vô Ưu cười, nếu không phải vừa rồi người phục vụ cầm thêm ghế dựa ra, cô ấy sẽ không có chỗ ngồi!

“Vậy anh thanh toán nhé?” Ninh Vô Ưu hỏi.

Lệ Cảnh Dương gật đầu.

“Không thành vấn đề!”

Lúc này Ninh Vô Ưu mới cười, đi tụ hội, còn dẫn theo một người thanh toán đến, thật là tốt quá.

“Không tồi không tồi, khá tốt, hôm nay tôi sẽ gọi món đắt nhất, ngày thường tôi còn tiếc không dám gọi.”

Nói xong, Ninh Vô Ưu đã đưa tay lấy thực đơn, nóng lòng muốn gọi món.
Lệ Cảnh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán một câu: “Ninh Vô Ưu, cô đừng độc ác như vậy!”

Ninh Vô Ưu thật sự quá đáng sợ.

Nhưng cậu hối hận cũng không kịp rồi.

Bởi vì Lệ Cảnh Dương gia nhập, không khí trở nên hơi xấu hổ, ba người bọn họ ở cạnh nhau, dường như không còn tự tại như trước.

Một lát sau, Tịch Diệc nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi trở lại, bảo Lệ Cảnh Dương nhanh chóng trở đi.

“Bên phía hợp tác bảo anh đến đó một chuyến.”

Lệ Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Tịch Diệc, có chút bất đắc dĩ.

“Lại có chuyện gì à?”

Không phải cậu đã nói đẩy quảng cáo đó ra sao? Còn quảng cáo nào khác nữa?

Tịch Diệc có chút khó xử, nhìn Lệ Cảnh Dương, giải thích: “Hình như là nói chuyện gia hạn hợp đồng quảng cáo, bọn họ có hẹn trước, nhưng tôi quên nói.”

Cậu ấy cũng nhất thời sốt ruột, hơn nữa lúc trước thật vất vả mới giải quyết được nguy cơ, trong lòng buông lỏng, kết quả đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Ninh Vô Ưu nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách.

“Anh nhanh đi đi, đừng chậm trễ công việc.”

Bởi vì Lệ Cảnh Dương ở đây, cô ấy cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng vì sao mình không được tự nhiên, Ninh Vô Ưu lại không nói ra một lý do.

“Tôi đi trước đây, mọi người từ từ ăn nhé!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.