"Hôm nay là Giáng Sinh mà, con ra ngoài chơi một chút."
Nói xong, cô ta cười chạy tới, ôm lấy cha của mình, cha vẫn là tốt nhất, sao anh mình lại không biết quý trọng cơ chứ!
Nhưng mà, lúc Tần Thiên Thiên tới gần, ông ta mới ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, vốn ông ta cũng không định hỏi, nhưng mùi này lại quá nồng.
"Thiên Thiên, trên người của con sao lại có mùi rượu?"
Tần Thiên Thiên nghe cha của mình hỏi như vậy, lập tức trong lòng vang lên tiếng còi báo động.
"Con đi ra ngoài với ai đấy?" Tần Thành Thương tiếp tục hỏi.
Con gái tuy đã lớn rồi, nhưng ông ta vẫn luôn nghiêm khắc như vậy, ông ta sẽ không cho phép con gái của mình ở bên ngoài làm xằng làm bậy.
Hai mắt Tần Thiên Thiên đảo một vòng, lập tức nghĩ ra cách đối phó, "Đương nhiên là con đi với anh rồi, nếu không tin cha cứ mở camera lên mà xem, là anh đưa con về đấy." Mộ Bạch?
Nghe được là con của mình, trong nháy mắt ánh mắ của ông ta trở nên phức tạp.
Tần Thiên Thiên nhìn thoáng qua cha của mình, muốn mở miệng an ủi một chút, nhưng lại không biết mình nên nói như thế nào.
Mâu thuẫn giữa cha và anh là rất lớn, đợi cô nghỉ ngơi khỏe lại, ngày mai lại nghĩ cách mới được.
"Cha, cũng muộn rồi, cha đi ngủ sớm đi."
Tần Thiên Thiên nói xong muốn đẩy cha của mình đi nghỉ ngơi, Tần Thành Thương chỉ là nhìn thoáng qua con gái của mình.
"Con cứ đi ngủ trước đi, cha ngồi thêm lúc nữa." Ánh mắt ông ta nhìn về phía con gái của mình có chút thâm thúy.
Tần Thiên Thiên biết cha còn có việc, bây giờ có về phòng, cũng khẳng định ngủ không được, cho nên, cô ta cũng chỉ có thể tự đi về phòng trước.
"Vậy cha nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, đừng thức quá muộn." Tần Thành Thương chỉ là gật gật đầu.
Đợi đến lúc Tần Thiên Thiên đi khỏi, lúc này ông ta mới cầm điện thoại của mình lên mở album hình ảnh ra xem, bên trong chỉ có một tấm hình, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng lại không phải là Thẩm Lan Tâm, mẹ của Tần Thiên Thiên.
Gương mặt của người phụ nữ cực kỳ giống Tần Mộ Bạch, có điều nhìn dịu dàng hơn rất nhiều, bà rất đẹp rất đẹp.
Tần Thành Thương nghĩ, nếu như ngày ấy mình không bỏ rơi Bạch Vi vì khoản tiền đầu tư kia, có thể bây giờ bọn họ vẫn là một gia đình ba người hạnh phúc.
Có thể không sẽ có những thứ tiền tài, địa vị như hiện tại, nhưng mà, lại có được hạnh phúc.
Mà bây giờ, Thẩm Lan Tâm đã chết, Bạch Vi cũng đi rồi, con trai không tha thứ mình, chỉ có một cô con gái ở lại với mình mà thôi. Mà sau khi Tần Thiên Thiên về phòng cũng không ngủ được, vừa nhớ lại hôm nay chạy tới quán bar, chính là vì tìm một người ca sĩ giống với Khương Ngự Thừa, cô ta lại cảm thấy tức giận.
Khương Ngự Thừa chết tiệt, đồ ngốc Tô Tô!
Nếu như không phải Tô Tô nói người ca sĩ mới tới của quán bar này giống Khương Ngự Thừa, cô ta cũng không mất công tới đấy!
Kết quả, lại còn đắc tội với tên ca sĩ đó nữa, anh ta tên gì ấy nhỉ…..
Hình như là cái gì Lục Dao ấy!
"Tô Tô, cái đồ ngốc này, tên ca sĩ kia có chỗ nào giống Khương Ngự Thừa chứ hả! Đến một ngón tay của Khương Ngự Thừa, không không không, là một cái đầu ngón chân cũng không bằng!" Tần Thiên Thiên bực bội nói.
Cho dù cô ta cũng thừa nhận, tên ca sĩ kia bề ngoại cũng tàm tạm, nhưng mà, so với Khương Ngự Thừa của mình thì vẫn còn kém quá xa.
Dù thế nào đi nữa thì cô cũng rất thích Khương Ngự Thừa, sẽ không thay đổi.
Tô Tô, bạn thân của cô ta đứng trước mặc cũng nhịn không được cảm thấy thật là đau đầu.
Bà cô ơi, chẳng lẽ không tìm được người giống Khương Ngự Thừa cô ấy định không dừng lại hay sao!
"Được rồi được rồi, đại tiểu thư ơi, tớ sai rồi, tớ sai rồi, đều là lỗi của tớ, được chưa?" Tô Tô có chút bất đắc dĩ.
Rốt cuộc thì Khương Ngự Thừa có chỗ nào tốt chứ, ngoại trừ việc khá là đẹp trai, cũng khá là tài giỏi, thì cũng không còn lí do gì làm cho cậu ấy phải điên cuồng như vậy mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]