Chương trước
Chương sau
Mà bên này, Tần Mộ Bạch mới vừa đón được cô em gái tinh nghịch của mình.

Lần này Tần Thiên Thiên gây sự với người có bối cảnh không phải bình thường, cho nên có chút phiền phức, Tần Mộ Bạch phải mất bao công sức mới bảo lãnh được người từ trong sở công an ra.

Từ lúc ở quán bar Cửu Ức đến đồn công an, rồi đến lúc đi ra, cô em gái này của mình cũng rất biết cách làm khổ người khác đấy.

Cô ta quả thật chính là một đứa thích gây chuyện sinh sự hỗn thế Ma Vương, làm gì có đứa con gái nào như vậy.

"Tần Thiên Thiên, lần sau còn gây ra chuyện như vậy nữa thì đừng có mà tìm anh nữa!"

Giọng nói của Tần Mộ Bạch lãnh khốc, hoàn toàn không thấy được chút nào dịu dàng như vừa nãy nói chuyện với Thi Hạ.

Tần Thiên Thiên chỉ là ngơ ngác một chút, liền khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ ban nãy.
Cô ta mới không tin anh mình sẽ giận mình thật, nói như thế nào đi nữa thì hai người bọn họ cũng là anh em mà!

"Có phải là em quấy rầy cuộc hẹn hò của anh không?"

Tần Mộ Bạch không nói gì, chỉ là theo phản xạ mà nghĩ tới Thi Hạ.

Cô ấy đã về nhà chưa?

Chắc là mình nên gọi điện thoại quan tâm một chút, hỏi xem Hạ Hạ đã về đến nhà chưa, nhưng mà, bây giờ có vẻ đã quá muộn rồi.

Thấy anh mình sau khi nghe mình nhắc đến chuyện này, lại thất thần như đang suy nghĩ đến việc gì, Tần Thiên Thiên càng thêm khẳng định, anh mình nhất định là có chuyện gì giấu mình.

"Là con gái nhà ai vậy? Anh, anh nói cho em biết đi!"

Nếu như không là vì sắc mặt Tần Mộ Bạch không được tốt lắm, Tần Thiên Thiên đã muốn đưa tay ra kéo Tần Mộ Bạch lại hỏi rõ ràng rồi.

"Được rồi, đến nơi rồi, xuống xe!" Tần Mộ Bạch nhàn nhạt nói.
Tần Thiên Thiên bĩu môi, chán chết đi được, chuyện gì anh ấy cũng thích giấu trong lòng.

Dường như anh không muốn chuyện của mình bị người khác biết được, từ trước cho tới bây giờ cũng không nói chuyện của mình với bất cứ ai trong nhà.

Tần Thiên Thiên đang tháo dây an toàn, nhưng lại phát hiện, Tần Mộ Bạch vẫn ngồi trên xe, không có ý định xuống xe.

"Hôm nay là Giáng Sinh, anh không về nhà sao?" Ngữ điệu của Tần Thiên Thiên cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Anh về nhà mình." Tần Mộ Bạch nhàn nhạt trả lời.

Tần Thiên Thiên có chút thất vọng, thật ra lí do cô ta không gọi cho những người khác đến đón mình, không phải vì mình không có bạn bè nào để nhờ.

Mà là vì, cô ta muốn nhân dịp này mang theo Tần Mộ Bạch cùng về nhà, cùng cha của mình họp gặp, bọn họ dù sao cũng là cha con mà.
Bây giờ xem ra kế hoạch đã thất bại rồi.

"Anh, đều đã đến rồi, về nhà đón giáng sinh với cha đi!" Tần Thiên Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng mà, Tần Mộ Bạch đã xuống xe, mở cửa xe phía cô ta ra, Tần Thiên Thiên chỉ có thể xuống xe.

Sau khi Tần Thiên Thiên xuống xe, Tần Mộ Bạch lại không chút do dự lên xe.

"Anh đi đây!"

Nói xong, anh đạp chân ga chạy thẳng đi, để mặc Tần Thiên Thiên đứng ngơ ngác ở đó hít khói xe.

"Thật là, cũng đã đến cửa nhà rồi, mà không trở về nhìn một chút." Tần Thiên Thiên tức đến mức dậm chân.

Thời gian dài như vậy rồi, vì muốn giảng hòa cho cha và anh của mình, cô cũng đã dùng rất nhiều cách rồi.

Bây giờ xem ra, chỉ có thể tự vào nhà một mình vậy, Tần Mộ Bạch chắc chắn sẽ không vào nhà với mình nữa rồi.

"Cha, con về rồi."

Nghe được giọng của con gái, Tần Thành Thương lúc này mới ngẩng đầu lên.

Vừa rồi ông ta đều cúi đầu đọc báo, nhưng mà, trong lòng lại luôn trống rỗng cũng không biết trên báo viết gì.

Chắc cũng là bởi vì trong ngôi nhà rộng lớn như thế này, lại chỉ có mình với những người giúp việc trong nhà.

"Sao lại đi chơi về trễ như vậy?" Tần Thành Thương thở dài một hơi, nhìn con gái của mình, thật sự là hết cách với con bé này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.