Chương trước
Chương sau
Trời đã tối rồi, lúc này cô không có ý định tới công ty làm thêm giờ chi bằng về nhà.

Tối nay, chắc Lệ Cảnh Diễn cũng sẽ không về…

Nghĩ đến đây, trong lòng thi Hạ có loại cảm giác trống rỗng mất mát không nói nên lời.

Mưa nhỏ trên đường đã dần ngừng rơi, trong không khí mang theo hơi lạnh se se, mặt đất hơi ẩm ướt, tuyết rơi mấy ngày trước cũng bị hòa tan.

Thời tiết như vậy làm người ta cảm thấy lành lạnh, Thi Hạ không kiềm được kéo kín áo khoác trên người mình.

Tần Mộ Bạch tặng cho cô bó hoa hồng, nghiễm nhiên đã trở thành gánh nặng của Thi Hạ.

Bởi vì cô phải vươn tay ra để cầm bó hoa, nhưng trời lại lạnh thế này.

Tay sắp bị lạnh cóng rồi cơ mà bó hoa này đẹp quá, nếu bảo cô cứ như vậy vứt đi, Thi Hạ thực sự không nỡ.

Thôi quên đi, vẫn tiếp tục cầm vậy.
Cô suy nghĩ rồi cúi đầu nhìn bó hoa trong tay mình, nhưng bỗng chốc lại rơi vào l*иg ngực rắn chắc.

Thi Hạ thậm chí còn chưa ngẩng đầu lên, cũng biết người đυ.ng vào cô là ai, tuy nhiên, cô không nói xin lỗi.

“Lệ Cảnh Diễn, buổi tối anh ít khi về nhà, anh muốn hù chết người hả!”

Thế nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ đứng ở đó nhìn Thi Hạ, nói chính xác là, đang nhìn đăm đăm bó hoa hồng trên tay cô.

“Hoa này đẹp thật, ai tặng vậy?”

Anh rõ ràng đang khen hoa đẹp, vậy mà, giọng nói của anh lạnh như băng, khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu.

“Không cần anh lo.”

Thi Hạ nói rồi vòng qua Lệ Cảnh Diễn muốn rời khỏi.

Sáng nay, chẳng hiểu sao anh lại nổi giận với cô. Đêm nay, lại đến chất vấn cô, dựa vào cái gì chứ?

Lệ Cảnh Diễn đưa tay muốn kéo Thi Hạ vào trong ngực mình, Thi Hạ không đứng vững nên đâm thẳng vào ngực anh.
Thâm chí cô còn không hiểu nổi, tại sao người đàn ông này lại khỏe như vậy!

“Tôi là chồng của em!” Lệ Cảnh Diễn nhấn mạnh.

Thi Hạ bĩu môi, có thể nhận ra, bây giờ cô không hề vui vẻ!

“Một người bạn.”

Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa bỏ qua cho cô, bạn bè, là bạn nào?

Thi Hạ còn có người bạn nào mà anh không biết?

“Nam hay nữ?” Lệ Cảnh Diễn hỏi tiếp.

Thi Hạ có chút bực mình, cô đẩy Lệ Cảnh Diễn đang đứng ngăn cản ở trước mặt mình ra.

“Đàn ông.”

Nói rồi, cô muốn rời đi.

Có điều, hai chữ này không giống như trả lời mà như thể muốn chọc giận Lệ Cảnh Diễn.

Anh dùng sức mạnh hơn để kiềm chế Thi Hạ, làm cô không có cách nào nhúc nhích.

“Thi Hạ, em đừng quên, em là phụ nữ đã có chồng, em biết không?” Đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn trông rất lạnh lùng.

Thi Hạ bị anh nhìn có phần mất tự nhiên, cô chỉ ra ngoài đi dạo với bạn của cô, Lệ Cảnh Diễn đang có ý gì, nghĩ cô vượt giới hạn sao?
Vượt giới hạn?

Chuyện vượt giới hạn thì Thi Hạ cô đâu bằng Lệ Cảnh Diễn anh!

“Tôi biết mà Lệ Cảnh Diễn, tôi không có làm chuyện gì vượt giới hạn, hoa này người khác tặng cho tôi chứ tôi đâu chủ động yêu cầu họ tặng.” Thi Hạ giải thích một cách nghiêm túc.

Tuy nhiên, sự kiên nhẫn giải thích của cô hoàn toàn nói rõ một điều, bây giờ cô đã bực mình lắm rồi.

“Vậy em cũng không thể nhận nó!”

Lệ Cảnh Diễn nói rồi trực tiếp cướp bó hoa trong tay Thi Hạ về tay mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.