“Gần đây dì có khỏe không? Sức khỏe dì như thế nào?” Thi Hạ chợt hỏi.
Cô nhớ hồi bé cô thường gặp mẹ của Tần Mộ Bạch, mẹ Tần là một người rất dịu dàng, cũng rất có khí chất.
Tức thì, ánh mắt Tần Mộ Bạch trở nên phức tạp, tuy nhiên, Thi Hạ không phát hiện ra.
“Mười năm trước, bà ấy…xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở thành người thực vật rồi.”
“Người thực vật? Thật ngại quá, em không biết, không ngờ lại chạm đến miệng vết thương của anh.” Thi Hạ tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Cô đã từng gặp mẹ của Tần Mộ Bạch, là một người rất dịu dàng và hòa nhã.
Tần Mộ Bạch cười, dường như rất thư thái. Thời gian dài như vậy, anh đã thích ứng khi mẹ anh biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Không sao, bà ấy vẫn còn sống, mọi thứ đều ổn, mẹ vẫn ở bên anh, như thế đủ rồi.” Tần Mộ Bạch đưa tay xoa tóc của Thi Hạ giống như lúc còn nhỏ vậy.
Xe của Lệ Cảnh Diễn vừa vặn đi qua bên cạnh hai người, một người ở trong xe, một người ở ngoài xe nhưng chẳng ai chú ý tới.
Tần Mộ Bạch đi dạo cùng Thi Hạ, trên bầu trời bỗng đổ cơn mưa nhỏ rơi tí tách, tí tách.
Mưa nhỏ thế này không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại càng có chút ý nghĩa.
“Qua quán cà phê bên kia tránh mưa nhé!” Tần Mộ Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Thi Hạ.
Thi Hạ gật đầu: “Ừ.”
Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mắc mưa cũng không phải chuyện thoải mái gì, đến lúc đó, không chừng còn bị cảm.
“Còn em, hiện giờ hết thảy đều ổn chứ?”
Tần Mộ Bạch bỗng nhiên nhìn Thi Hạ. Thời gian qua lâu như vậy, mọi thứ vẫn ổn với Thi Hạ của anh chứ?
Thi Hạ còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Tần Mộ Bạch, thì lại đón nhận câu hỏi tiếp theo. “Hạ Hạ của anh yêu ai chưa?”
Anh lấy hết can đảm, lúc này mới hỏi ra câu hỏi mình rất muốn hỏi, cũng là câu hỏi mà anh không có can đảm hỏi nhất.
“Em…”
Thời điểm Thi Hạ chuẩn bị giải thích mình đã kết hôn rồi, thì đúng lúc điện thoại của Tần Mộ Bạch vang lên.
“Tiểu Bạch, di động anh đang reo kìa.” Thi Hạ nhanh chóng lên tiếng.
Tần Mộ Bạch lúc này mới nhận ra, điện thoại của anh đang reo.
“Anh ơi, anh mau đến đây đi, nếu anh không tới, em gái của anh sẽ chết mất!”
Giọng nói căng thẳng của Tần Thiên Thiên vọng tới từ đầu dây bên kia, Tần Mộ Bạch thấy hơi đau đầu, là cái đồ đáng ghét trong nhà!
“Tần Thiên Thiên, em lại gây họa gì nữa rồi à?”
Tần Thiên Thiên rõ ràng rất hoảng sợ, làm sao cô ấy biết mình đã làm gì sai?
“Em không có cố ý. Anh à, anh tới nhanh đi, em đang ở quán bar Cửu Ức.” Anh cả mà không đến giúp cô, Tần Thiên Thiên cũng không biết mình nên làm gì.
Nhìn thấy biểu cảm rối bời của Tần Mộ Bạch sau khi nghe xong điện thoại, Thi Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô hiếm khi thấy ai có khả năng chọc Tần Mộ Bạch mất kiểm soát.
“Đó là bạn gái của anh hả?” Thi Hạ cười hỏi.
Tuy nhiên, Tần Mộ Bạch có vẻ rất khẩn trương.
“Không phải, em gái của anh. Hạ Hạ, anh chưa có bạn gái.”
Anh dường như muốn chứng minh sự trong sạch của mình, còn cố ý nhấn mạnh hơn là, mình chưa có người yêu.
Mặc dù Thi Hạ thấy rằng lời của Tần Mộ Bạch hơi là lạ, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Hạ Hạ, bên chỗ Tần Thiên Thiên xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.” Tuy rằng, Tần Mộ Bạch không muốn để ý đứa em gái đáng ghét, cả ngày dính lấy anh. Nhưng mà, dù sao nói thế nào con bé cũng là người thân của mình khiến Tần Mộ Bạch có chút đau đầu.
Thi Hạ cười khẽ và gật đầu.
“Được rồi, anh mau đi đi.”
Thực ra, trong lòng cô rất tò mò, em gái của Tần Mộ Bạch từ đâu tới…
Chung quy, trước đây lúc ở cùng với Tần Mộ Bạch và dì Tần, Tần Mộ Bạch là con một trong nhà.
Cơ mà, Thi Hạ hiểu rất rõ, giờ không phải là thời điểm để hỏi lung tung. Nếu như hỏi quá nhiều, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy kì lạ.
Nhìn Tần Mộ Bạch vội vã lên xe rời đi. Sau đó, Thi Hạ cúi đầu thoáng nhìn qua đồng hồ của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]