“Gần đây dì có khỏe không? Sức khỏe dì như thế nào?” Thi Hạ chợt hỏi.
Cô nhớ hồi bé cô thường gặp mẹ của Tần Mộ Bạch, mẹ Tần là một người rất dịu dàng, cũng rất có khí chất.
Tức thì, ánh mắt Tần Mộ Bạch trở nên phức tạp, tuy nhiên, Thi Hạ không phát hiện ra.
“Mười năm trước, bà ấy…xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở thành người thực vật rồi.”
“Người thực vật? Thật ngại quá, em không biết, không ngờ lại chạm đến miệng vết thương của anh.” Thi Hạ tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Cô đã từng gặp mẹ của Tần Mộ Bạch, là một người rất dịu dàng và hòa nhã.
Tần Mộ Bạch cười, dường như rất thư thái. Thời gian dài như vậy, anh đã thích ứng khi mẹ anh biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Không sao, bà ấy vẫn còn sống, mọi thứ đều ổn, mẹ vẫn ở bên anh, như thế đủ rồi.”
Tần Mộ Bạch đưa tay xoa tóc của Thi Hạ giống như lúc còn nhỏ vậy.
Xe của Lệ Cảnh Diễn vừa vặn đi qua bên cạnh hai người, một người ở trong xe, một người ở ngoài xe nhưng chẳng ai chú ý tới.
Tần Mộ Bạch đi dạo cùng Thi Hạ, trên bầu trời bỗng đổ cơn mưa nhỏ rơi tí tách, tí tách.
Mưa nhỏ thế này không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại càng có chút ý nghĩa.
“Qua quán cà phê bên kia tránh mưa nhé!” Tần Mộ Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Thi Hạ.
Thi Hạ gật đầu: “Ừ.”
Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mắc mưa cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466273/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.