Lệ Cảnh Diễn đánh gãy lời của Thẩm Giai.
"Được rồi, cũng không nhất định là Thi Hạ bỏ thuốc, cô ấy không phải người như vậy."
Trong lòng anh vẫn không muốn tin tưởng, Thi Hạ sẽ làm ra chuyện như vậy.
Có lẽ, chuyện này có hiểu lầm gì đó, dù sao thì anh vẫn tin tưởng Thi Hạ.
Nghe được Lệ Cảnh Diễn nói giúp cho Thi Hạ, mà mình lại phải thiếu chút nữa mất đi đứa bé, Thẩm Giai đột nhiên có chút không cam lòng.
"Cảnh Diễn, lúc ấy chỉ có em và Thi Hạ hai người ở đó, ngoại trừ cô ta, còn có thể là ai? Không phải em đa nghi, thật sự là, em cũng không biết, mình nên hoài nghi ai nữa." Thẩm Giai vẻ mặt ủy khuất.
Trong lòng Lệ Cảnh Diễn vẫn là có một niềm tin, anh tin tưởng Thi Hạ.
Ở cùng với nhau lâu như vậy rồi, Thi Hạ là người như thế nào, Lệ Cảnh Diễn đương nhiên hiểu rõ ràng.
Thẩm Giai thấy Lệ Cảnh Diễn vẫn thờ ơ, chỉ có thể tiếp tục khóc lóc, "Hôm nay nếu như không phải anh kịp thời xuất hiện cứu em, đứa bé trong bụng không biết phải làm sao bây giờ, liệu có thể giữ được nó không, em thật sự không biết, em rất sợ, Cảnh Diễn."
Cô ta cũng không tin, mình đã nói nhiều như vậy rồi, còn suýt nữa mất đi đứa bé mà Lệ Cảnh Diễn vẫn tin tưởng Thi Hạ.
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn chỉ ngắt lời Thẩm Giai, "Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này không liên quan đến em, giờ đã an toàn rồi. Anh hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466258/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.