“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Nghe Lệ Cảnh Diễn nói muốn đưa mình đi bệnh viện, Thi Hạ lập tức cự tuyệt.
“Không cần, không nghiêm trọng đến mức đó.”
Lệ Cảnh Diễn chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua cô.
“Đừng động đậy mạnh quá.”
Đều đã đi không nỗi nữa, thế nhưng còn nói mình không sao, Lệ Cảnh Diễn rất tò mò, cô dựa vào gì mà lại nói mình không sao!
Thi Hạ không nói gì nữa, cô vẫn luôn cảm thấy tính cách của bản thân quá kiên cường, không có người nào có thể kiên cường hơn cô.
Nhưng từ khi gặp Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ mới phát hiện, có lẽ cô không phải người kiên cường nhất.
Bởi vì có người còn kiên cường hơn cả cô !
ở Bệnh viện.
“Hạ Hạ, cậu lại đến thăm tớ à?”
Ninh Vô Ưu nhìn người bạn thân của mình, lập tức giật mình.
Hai lần trước còn đỡ, chỉ là dìu đến đây, lần này trực tiếp bế đến, thương tích nghiêm trọng đến vậy sao?
Thi Hạ không biết nói gì, cô đâu có muốn đến bệnh viện thăm Ninh Vô Ưu.
Có người bình thường nào lại đến bệnh viện thăm hỏi bạn bè không? Ninh Vô Ưu ngốc nghếch này!
“Chân bị thương.” Thi Hạ bất đắc dĩ mà chỉ xuống chân.
“Sao lại bị thương?”
Ninh Vô Ưu vừa hỏi vừa dò xét Lệ Cảnh Diễn, cứ như Thi Hạ bị thương lại bởi vì Lệ Cảnh Diễn không bằng.
Nhưng lời giải thích của Thi Hạ lại làm Ninh Vô Ưu cảm thấy có chút bất ngờ.
“Cha tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466250/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.