Có thể Lệ Cảnh Diễn sẽ để lại trong cuộc đời cô một chút gì đó, nhưng Thi Hạ nghĩ cô tuyệt đối sẽ không có khả năng dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào!
“Thi Hạ, rõ ràng là con có ý đó!”
Thi Minh Thành chỉ con gái mình, nổi giận đùng đùng.
Nhưng Thi Hạ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Cha à, nếu không có chuyện khác, tôi xin về công ty trước.”
Nói xong cô liền xoay người muốn rời đi.
Ở chỗ này thật lãng phí thời gian, Thi Hạ cảm thấy bản thân không cần ở đây.
Có thời gian thì chi bằng cô về công ty ngẫm nghĩ tìm biện pháp, chứ không nên phí thời gian ở đây giải thích!
“Thi Hạ, con đứng lại đó cho cha!”
Thi Minh Thành đột nhiên đứng lên, nhìn Thi Hạ.
Nếu hôm nay ông không giáo huấn con bé này, nó sẽ không còn biết trời cao đất dày là gì nữa!
“Chú Lý, lấy gia pháp ra!”
Nghe Thi Minh Thành nói muốn lấy gia pháp để dạy dỗ Thi Hạ, Bạch Xu khỏi hỏi cũng biết là vui vẻ biết bao nhiêu.
Thật tốt quá, con nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc cũng bị báo ứng!
“Sao nào, cha muốn giáo huấn tôi à?” Thi Hạ cười lạnh một tiếng.
Nhưng tiếng cười của cô càng làm Thi Minh Thành cảm thấy thẹn quá hóa giận!
“chẳng lẽ con không nên bị giáo huấn sao? Cha nói cho con nghe, Thi Hạ, dòng máu của con là máu của Thi Minh Thành, con là người của Thi Gia! Điểm này, cả đời này con đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466248/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.