Chương trước
Chương sau
Bạch Xu mở to hai mắt nhìn Thi Hạ, vẻ mặt hoảng sợ tột độ!

“Thi Hạ, cô dám đánh tôi!”

Con nhỏ chết tiệt này, thật đúng là không muốn sống nữa, nàng thật to gan, hảo kiêu ngạo a!

Thi Hạ nhìn Bạch Xu, ánh mắt lạnh lùng, không hề cảm thấy sợ hãi “Bạch Xu, nếu bà dám nói xấu mẹ tôi, tôi sẽ dám đánh bà!”

Người đàn bà này, cô đã nhịn bà ta rất lâu, cô cảm thấy không cần phải nhịn thêm nữa.

Bạch Xu nhìn Thi Hạ, đang chuẩn bị đánh trả, nhưng là, nghĩ ngợi một lát liền rút tay về, giả bộ tội nghiệp và đáng thương.

“Ông à, ông nhìn xem, ông nhìn xem đi, xem nó kìa, ở ngay trước mặt ông mà dám động tay động chân đánh tôi!”

Bạch Xu kéo tay Thi Minh Thành, vẫn giả vờ đáng thương, nhưng, Thi Hạ chỉ cảm thấy bà ta quá dối trá!

“Bà Thi, bà ồn ào đã đủ chưa, bà muốn nói Thi Hạ như thế nào cũng được, nhưng bà mở to mắt vu khống người đã mất, bà không sợ mẹ tôi nửa đêm sẽ đến tìm bà sao?”
Bạch Xu sắc mặt hơi tái đi, hơn nữa, bà ta cũng hơi sợ mẹ của Thi Hạ, bởi vì bà ta có tật giật mình!

Nhưng Bạch Xu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Như thế nào, cô đang uy hϊếp tôi sao?”

“Thi Hạ không dám.”

Bạch Xu duỗi tay, chỉ vào Thi Hạ, tỏ vẻ phẫn nộ.

“Theo tôi thấy thì cô đã ăn gan hùm mật gấu rồi, cô cơ bản là không hề xem cha cô và mẹ kế này là gì cả!”

Thi Hạ chỉ cười khẩy, cô chẳng buồn giải thích hay biện minh thêm nữa.

Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!

Thi Minh Thành ngồi bên cạnh đang nhìn con gái mình chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Thi Hạ nhìn ông mà chỉ cảm thấy buồn cười, ông đã khi nào làm tròn trách nhiệm người cha chưa mà có quyền tức giận.

Nếu Thi Minh Thành là một kẻ không đáng làm cha, như vậy thì có tư cách gì bắt Thi Hạ trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện!
Bạch Xu vốn định chủ động làm khó dễ Thi Hạ, nhưng thấy Thi Minh Thành cũng đã bắt đầu nổi giận, bà ta liền chuyển sang kích chồng mình giận thêm.

“Ông à, không phải ông còn chuyện về mặt nạ dưỡng da muốn hỏi nó sao?”

Nếu bà ta không đề cập tới chuyện này, Thi Minh Thành có lẽ cũng quên mất.

Ông cho gọi Thi Hạ đến, chủ yếu vẫn là muốn giải quyết vấn đề tiêu thụ sản phẩm.

Nếu Thi Hạ không có năng lực, vậy thì phải nhờ Lệ Cảnh Diễn hỗ trợ!

“Đúng vậy, Hạ Hạ, cha hỏi con, tiêu thụ của quý này, thấp hơn đến 60%, chuyện là như thế nào? Hôm nay con phải cho cha một lời giải thích!”

Thi Hạ ngửa đầu nhìn người cha tham lam của mình, trong lòng của Thi Minh Thành, nếu nói ông là cha, chi bằng nói ông ta chỉ là một thương nhân cùng làm việc.

Từ trước đến nay, trong mắt ông ta chỉ có tiền tài là quan trọng nhất, đến nỗi thân tình chỉ là một món vật không đáng giá một xu.
Thi Hạ cười, nhìn người cha ruột của mình: “Cha muốn tôi giải thích như thế nào. Kinh doanh mà, vốn dĩ là lời lãi đi đôi, điều này, đừng nói là cha không biết?”

Thi Minh Thành nhíu mày, cô bây giờ dẻo mồm dẻo miệng bản lĩnh hơn trước rất nhiều!

“Cho nên, ý của con là bắt cha chịu sự rủi ro này sao?”

Thi Hạ không trực tiếp trả lời, cô chỉ hỏi lại cha cô một câu: “nếu cha là một thương nhân, vậy có rủi ro nào mà chưa đối mặt cơ chứ?”

Nhưng Thi Minh Thành lại nổi giận, đối với những người quyền cao chức trọng hơn mình, ông ta luôn rất mực cung kính.

Nhưng với những người thấp hơn, ví dụ như cấp dưới hay cùng chức, ông ta luôn ép buộc họ phải thể hiện thái độ kính trọng hết mức dành cho mình!

“Thi Hạ, con nhìn cho rõ, cha là cha của con, con nói chuyện với cha mình bằng thái độ đó sao?”

Thi Hạ cười lạnh.

Cha?

Cô xưa giờ không có cha, lúc cô còn nhỏ bị bọn trẻ con khác khi dễ, cười nhạo, lúc cô và mẹ cùng đường, che cô đang ở nơi nào!

“Tôi không chỉ cảm thấy chúng ta không có gì để nói! Hơn nữa, tôi còn cảm thấy, cha đây vốn không có tư cách quản chuyện của tôi, chúng ta chỉ là quan hệ chủ thuê và người được thuê mà thôi.”

Thi Hạ nhìn Thi Minh Thành, không hề sợ hãi.

Cô không làm sai, không thẹn với lương tâm, sợ hãi cái gì!

Người nên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy xấu hổ không phải cô, mà là Thi Minh Thành!

“Được, được lắm! Thi Hạ, giờ con lớn gan quá rồi, gả cho Lệ Cảnh Diễn rồi thì cảm thấy cha không quản được con nữa, đúng không?”

“Tôi không có ý đó.” Thi Hạ lạnh lùng nói.

Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy, Thi Hạ là vì gả cho Lệ Cảnh Diễn xong mới trở nên “Kiêu ngạo”?

Cô là cô, Lệ Cảnh Diễn cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời của cô mà thôi……

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.