Chương trước
Chương sau
“……”

Lệ Cảnh Diễn nhất thời không biết tìm xe ở đâu. Anh lúc nãy đúng thật là tuỳ tiện dừng ở nơi nào đó.

Sau đó, cao tốc Bàn Sơn rất dài, đường đi ngoằn ngoèo, anh cũng không biết.

Thi Hạ thở dài rồi hỏi “Anh xác định không phải trực tiếp đi bộ mà tìm tôi đó chứ?”

Lệ Cảnh Diễn rất chắc chắn.

“Ừm.”

Bây giờ anh không có uống rượu, bản thân rốt cuộc có lái xe tới đây hay không, điểm này thì Lệ Cảnh Diễn rất rõ ràng.

“Lệ Cảnh Diễn, hay là bây giờ anh gọi điện cho Lý Thao đi?” Thi Hạ do dự mở miệng hỏi.

Nếu không thì cô thật sự sợ cô và Lệ Cảnh Diễn hai người tối nay phải qua đêm ở đây mất.

Vừa nghĩ tới biểu cảm không thể hiểu được của Lý Thao, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy bản thân nên phát lòng từ bi.

“Hay là không cần đâu, tôi cảm thấy Lý Thao bây giờ có thể cũng sắp đi ngủ rồi.”
Thi Hạ thở dài, cô gật đầu, hình như anh nói cũng đúng.

Gặp một ông chủ như Lệ Cảnh Diễn, người trợ lý Lý Thao này cũng không dễ dàng gì!

“Được rồi, vậy chúng ta từ từ đi bộ vậy ……”

Nhưng cứ đi mãi, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên đầu hình như không phải là mưa.

Ánh trăng mờ ảo, cô thật sự thấy tuyết trắng lơ lửng trên bầu trời.

Tuyết rơi rồi!

“Lệ Cảnh Diễn, tuyết rơi rồi, không phải trời mưa!”

Thi Hạ cười giống như một đứa trẻ. Cô đúng là hiếm khi thấy thời tiết như vầy!

Tuyết rơi rồi!

Lệ Cảnh Diễn cõng Thi Hạ chỉ biết cười, cô nha đầu ngốc này, nhưng chỉ là tuyết rơi thôi mà, vậy mà cô vui vẻ như vậy sao?

“Cô rất vui ha?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Thi Hạ gật đầu, ngước lên nhìn hoa tuyết nhẹ nhàng bay, đúng là rất đẹp.
Đặc biệt là trên đường núi vắng vẻ không bóng người như vầy thì nó càng đẹp hơn nữa.

“Thấy được tuyết rồi, dĩ nhiên tôi rất vui.”

Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, lần đầu tiên anh thấy Thi Hạ cười giông một đứa trẻ vậy.

Trước đây cô rốt cuộc đã kiềm nén bản thân thế nào. Lệ Cảnh Diễn bây giờ mới cảm thấy Thi Hạ mà bản thân anh biết trước đây, nhưng chỉ là một phần của Thi Hạ mà thôi.

“Cô đúng là giống trẻ con thật.”

Thi Hạ mỉm cười, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào “Hết cách rồi, nhìn thấy tuyết, tôi cảm thấy rất vui!”

“Cô sờ đầu tôi làm gì?”

Lệ Cảnh Diễn mơ hồ thấy một đôi tay nhỏ trên đầu mình, không cần nói cũng biết đó là Thi Hạ.

Thi Hạ vừa cười vừa nhìn Lệ Cảnh Diễn giải thích “Đầu anh có tuyết.”

Cho nên, cô chỉ là lấy bông tuyết ra dùm anh mà thôi à!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.