“……”
Lệ Cảnh Diễn nhất thời không biết tìm xe ở đâu. Anh lúc nãy đúng thật là tuỳ tiện dừng ở nơi nào đó.
Sau đó, cao tốc Bàn Sơn rất dài, đường đi ngoằn ngoèo, anh cũng không biết.
Thi Hạ thở dài rồi hỏi “Anh xác định không phải trực tiếp đi bộ mà tìm tôi đó chứ?”
Lệ Cảnh Diễn rất chắc chắn.
“Ừm.”
Bây giờ anh không có uống rượu, bản thân rốt cuộc có lái xe tới đây hay không, điểm này thì Lệ Cảnh Diễn rất rõ ràng.
“Lệ Cảnh Diễn, hay là bây giờ anh gọi điện cho Lý Thao đi?” Thi Hạ do dự mở miệng hỏi.
Nếu không thì cô thật sự sợ cô và Lệ Cảnh Diễn hai người tối nay phải qua đêm ở đây mất.
Vừa nghĩ tới biểu cảm không thể hiểu được của Lý Thao, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy bản thân nên phát lòng từ bi.
“Hay là không cần đâu, tôi cảm thấy Lý Thao bây giờ có thể cũng sắp đi ngủ rồi.”
Thi Hạ thở dài, cô gật đầu, hình như anh nói cũng đúng.
Gặp một ông chủ như Lệ Cảnh Diễn, người trợ lý Lý Thao này cũng không dễ dàng gì!
“Được rồi, vậy chúng ta từ từ đi bộ vậy ……”
Nhưng cứ đi mãi, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trên đầu hình như không phải là mưa.
Ánh trăng mờ ảo, cô thật sự thấy tuyết trắng lơ lửng trên bầu trời.
Tuyết rơi rồi!
“Lệ Cảnh Diễn, tuyết rơi rồi, không phải trời mưa!”
Thi Hạ cười giống như một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466243/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.