“Lệ Cảnh Diễn, nhất định anh sẽ hối hận!”
Thi Hạ hướng về phía dáng người Lệ Cảnh Diễn đang đi khỏi, đột nhiên hét to.
Thế nhưng, Lệ Cảnh Diễn chỉ cười rồi nói nhẹ nhàng: “Chuyện mà Lệ Cảnh Diễn tôi đã quyết định, vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
Cho nên, những lời Thi Hạ nói với anh, căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì!
Thi Hạ cũng không biết Lệ Cảnh Diễn đi đâu, có điều Lệ Cảnh Diễn không ở trong công ty nữa, cô ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Đơn giản dứt khoát, Thi Hạ cũng quyết định về công ty mình.
Nhưng Thi Hạ không biết, ngày hôm nay sau khi Lệ Cảnh Diễn mở hai hội nghị lớn ở tầng tám, rồi trực tiếp đi đến quán bar.
Đã bảy giờ tối, hai người Lý Thao và Lệ Cảnh Diễn đang ở trong quán bar, vẫn đang nâng cốc chúc mừng.
Nói thật thì, chắc là Lý Thao ở bên cạnh nhìn, còn Lệ Cảnh Diễn tự mình uống say như chết.
“Trời ơi, tổng giám đốc, ngài không cần thiết phải uống như vậy, uống rượu giải sấu, nhưng uống nhiều quá, lại thành con ma men.”
Lý Thao muốn giữ Lệ Cảnh Diễn lại, nhưng mà, căn bản anh ta không làm được.
Không nói đến việc anh đánh không lại Lệ Cảnh Diễn, coi như đánh thắng, thì đó cũng là ông chủ mình, anh ta cũng không dám tùy tiện ra tay!
Lệ Cảnh Diễn thở dài, gần như đã gục xuống mặt bàn trên quầy bar, vẻ mặt chán chường.
“Cô ấy bảo tôi cứu Lệ Cảnh Dương.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466234/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.