Anh mải lo an ủi Thi Hạ đừng sợ, anh xem chuyện cầu cứu quan trọng như vậy mà cũng quên mất.
“Điện thoại có đem theo không” Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Lúc nãy anh để điện thoại trong văn phòng rồi. Cho nên bây giờ trên người không có điện thoại.
Thi Hạ gật đầu.
“Có đem.”
Nhưng lúc Lệ Cảnh Diễn muốn cầm điện thoại củ Thi Hạ, Thi Hạ đứng cứng ngắc tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Anh có thể giúp tôi cầm một chút được không? Tôi sợ cao.”
Bây giờ cô đứng ở nơi đó, cơ bản là không dám động đậy, cả người giống như bị đóng chặt vậy.
“……”
Lệ Cảnh Diễn nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Nhưng Hạ Hạ, bây giờ chúng ta đang ở trong thang máy.”
Anh bất lực thở dài, người phụ nữ siết chặt trong lòng, tay chân cứng đờ, anh có thể cảm nhận được, thì ra sợ cao như vậy à.
“Tôi cho dù nhìn không thấy, vậy tôi cũng không thể nghĩ mình có thể ở chỗ nào nữa.”
Chỉ cần nghĩ tới bản thân lúc này đang ở trên cao, còn trong bóng tối, Thi Hạ đã thấy nhũn chân rồi.
Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc phân tích “Căn cứ theo thời gian chúng ta lên đây, chúng ta đứng đây chắc có lẽ là tầng 13.”
Thi Hạ càng thấy hoảng loạn.
Anh biết cao như vậy mà còn nói!
“Vậy tôi lấy điện thoại, nếu muốn được cứu nhất thiết phải gọi ra ngoài cho được.”
Thi Hạ hơi gật đầu, tiếp tục dựa vào lòng của Lệ Cảnh Diễn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466231/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.