Chương trước
Chương sau
Anh mải lo an ủi Thi Hạ đừng sợ, anh xem chuyện cầu cứu quan trọng như vậy mà cũng quên mất.

“Điện thoại có đem theo không” Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Lúc nãy anh để điện thoại trong văn phòng rồi. Cho nên bây giờ trên người không có điện thoại.

Thi Hạ gật đầu.

“Có đem.”

Nhưng lúc Lệ Cảnh Diễn muốn cầm điện thoại củ Thi Hạ, Thi Hạ đứng cứng ngắc tại chỗ không hề nhúc nhích.

“Anh có thể giúp tôi cầm một chút được không? Tôi sợ cao.”

Bây giờ cô đứng ở nơi đó, cơ bản là không dám động đậy, cả người giống như bị đóng chặt vậy.

“……”

Lệ Cảnh Diễn nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Nhưng Hạ Hạ, bây giờ chúng ta đang ở trong thang máy.”

Anh bất lực thở dài, người phụ nữ siết chặt trong lòng, tay chân cứng đờ, anh có thể cảm nhận được, thì ra sợ cao như vậy à.
“Tôi cho dù nhìn không thấy, vậy tôi cũng không thể nghĩ mình có thể ở chỗ nào nữa.”

Chỉ cần nghĩ tới bản thân lúc này đang ở trên cao, còn trong bóng tối, Thi Hạ đã thấy nhũn chân rồi.

Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc phân tích “Căn cứ theo thời gian chúng ta lên đây, chúng ta đứng đây chắc có lẽ là tầng 13.”

Thi Hạ càng thấy hoảng loạn.

Anh biết cao như vậy mà còn nói!

“Vậy tôi lấy điện thoại, nếu muốn được cứu nhất thiết phải gọi ra ngoài cho được.”

Thi Hạ hơi gật đầu, tiếp tục dựa vào lòng của Lệ Cảnh Diễn.

“Được.”

Đây vẫn là lần đầu cô ngoan ngoãn dựa vào Lệ Cảnh Diễn, rất giống một cô gái ngoan ngoãn.

Cô có thể cảm nhận được phạm vi quanh mình đều là hơi thở của Lệ Cảnh Diễn. Cảm giác này khiến cô thấy an toàn.

Nhưng cô càng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Lệ Cảnh Diễn, anh lấy điện thoại thì lấy đi, anh đừng sờ lung tung!” Thi Hạ nóng vội.

Cô thậm chí còn nghi ngờ, Lệ Cảnh Diễn có phải cố ý mượn điện thoại để lợi dụng mình hay không nữa!

“Điện thoại của cô để ở đâu?” Lệ Cảnh Diễn dừng động tác của mình nhìn Thi Hạ.

Cô không nói rõ, tự anh không biết ở chỗ nào, vậy thì đừng trách anh động tay động chân!

“Tôi …… chắc là để trong túi rồi.”

Thi Hạ nhớ lại rồi trả lời.

Bình thường cô chỉ là tiện tay để đó, làm sao cô biết để ở chỗ nào, dĩ nhiên cũng có thể ở trong túi áo của mình.

“Vầy đi, tôi ôm cô, cô tự lấy đi.”

Lệ Cảnh Diễn thật ra không còn cách nào khác. Hai người họ nếu không liên lạc ra ngoài thì chỉ có nước chờ chết thôi.

Hoặc là chờ Lý Thao họp xong thì lúc đó sợ là phải mất một tiếng nữa.
Thi Hạ nghe Lệ Cảnh Diễn nói như vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

“Được thôi, vậy anh ôm chặt một chút.”

“Bình thường không phải coi tôi là quái vật biển, tránh không kịp sao?” Lệ Cảnh Diễn hơi không vui càu nhàu.

Bây giờ sao tự nhiên lại trở thành người như vậy.

Thi Hạ hơi xấu hổ, nếu không phải tình hình hôm nay đặc biệt, cô xin thề, chính mình tuyệt đối sẽ không đeo bám Lệ Cảnh Diễn.

“Tôi …… anh rõ ràng biết bây giờ tôi sợ hãi ra sao mà!” Thi Hạ cằn nhằn một câu, hình như dáng vẻ không vui cho lắm.

Trong bóng tối, cô không thấy khoé miệng của Lệ Cảnh Diễn đang cười.

“Tôi không biết cô đang sợ hãi. Tôi còn nhớ, lần đầu nhìn thấy cô ở sảnh lớn công ty Thi Nhuận Trân Châu, cô không phải rất dũng cảm sao?”

“Đó là tình thế ép buộc có được không?”

Thi Hạ hơi nóng lòng, nếu không phải vì thực tế không có cách nào khác, cô dám qua cái nơi nguy hiểm đó sao?

Nhưng cô một bên vừa nói chuyện với Lệ Cảnh Diễn, một bên lấy điện thoại của mình ra, cô lại không thấy sợ hãi như lúc nãy.

Cũng có thể là vì sự chú ý của mình bị phân tán rồi.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

Thi Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nãy cô muốn đẩy Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy chân mình sắp nhũn ra.

Lệ Cảnh Diễn không còn cách nào, chỉ có thể khoá chặt eo của Thi Hạ.

“Được rồi, không cần nhúc nhích qua lại, đứng cũng không yên!” Lệ Cảnh Diễn cằn nhằn một câu.

Thi Hạ cũng chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho Lệ Cảnh Diễn.

Thấy Lệ Cảnh Diễn mở màn hình sáng lên, Thi Hạ chuẩn bị nói mật mã mở máy của mình!

Thật không ngờ, Lệ Cảnh Diễn lại trực tiếp mở ra luôn.

Thi Hạ ngớ người nhìn anh, Lệ Cảnh Diễn sao lại biết mật mã này?

“Lệ Cảnh Diễn, anh …… mật mã khoá màn hình điện thoại của tôi sao anh biết được?”

“4 số 0, giống với của tôi.” Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt trả lời.

Anh mới để ý, đây là điện thoại của Thi Hạ, nhưng anh dùng mật mã của mình cũng mở ra được.

“Bây giờ tôi có lý do nghi ngờ mật mã thẻ ngân hàng của cô có phải từ 1 tới 6.”

Thi Hạ bĩu môi trả lời nhẹ nhàng "Đoán đúng rồi."

Cô dùng mật mã đơn giản nhất cũng có thể hiểu đầu óc của cô vô cùng đơn giản, không thích hợp ghi nhớ dữ liệu quá phức tạp.

“Alo, tôi là Lệ Cảnh Diễn ……”

Sau khi cúp máy, Lệ Cảnh Diễn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Vì màn hình điện thoại sáng đèn, anh ngước đầu vẫn có thể thấy được vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Xem ra cô thật sự bị doạ một phen rồi.

“Yên tâm đi, tối đa 5 phút sẽ có người tới đây.” Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ an ủi.

Thi Hạ lúc này gật đầu.

“Có thật không?”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu, từ cổ họng phát ra một tiếng “Ừm”.

Thi Hạ ôm lấy Lệ Cảnh Diễn như vậy đợi người bên ngoài tới.

Giống như lời Lệ Cảnh Diễn nói, thời gian chưa tới một bài hát, cửa thang máy đã được người bên ngoài mở ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.