Chương trước
Chương sau
Thi Hạ hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng Lệ Cảnh Diễn là một tên xấu xa!

“Nếu anh đã không tin tôi, thì đừng có giao việc này cho tôi!”

“Nhưng bây giờ tôi không có ai bên cạnh.”Lệ Cảnh Diễn dựa lưng vào ghế, khuôn mặt ung dung tự tại.

Thi Hạ phải làm việc cho Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh lại đang tức xì khói.

“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.” Thi Hạ hậm hực nói.

Cô xem như hôm nay đang làm việc thiện, Lệ Cảnh Diễn chết tiệt!

Còn Lệ Cảnh Diễn chỉ liếc nhìn Thi Hạ một cách nhẹ nhàng.

“Không nhất định.”

Anh cảm thấy để cô làm việc ngay dưới mắt mình, hiệu quả công việc của anh dường như được cải thiện rất nhiều.

Mặc dù, Thi Hạ có vẻ như không vui, và cực kỳ chống cự.

Trong phòng khách ở tầng dưới.

Tô Giai Kỳ nhìn đứa con trai thứ hai của mình hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ở nhà, cũng không ra ngoài đi chơi nữa. Bà lại cảm thấy kì lạ.
“Cảnh Dương, con sao lại ngồi ngây ra ở đây vậy!”

“Chơi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút." Lệ Cảnh Dương nhàn nhạt giải thích.

Anh ta không thể nói rằng vừa nãy nhìn thấy Thi Hạ dựa vào người anh trai của mình, nên mới cảm thấy khó chịu.

Tô Giai Kỳ thấy con trai mình cuối cùng cũng nhàn rỗi, lại muốn giao cho anh ta một nhiệm vụ mới.

“Vừa đúng lúc, Cảnh Dương, nếu gần đây con có thời gian, con thử đi xem mắt đi, mẹ gần đây có quen một cô gái rất tốt.”

Lệ Cảnh Dương nghe xong chỉ lặng lẽ cầm áo khoác lên, quay người bỏ đi.

“Con đột nhiên nhớ ra cả ngày mai còn phải quay phim, con đi đã, Tịch Diệc đang đợi con rồi.”

Tô Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng con trai mình đang rời đi, lại thở dài một hơi.

Thằng ngốc này, cả ngày ở cùng với trợ lý của mình, nếu là một nữ trợ lý, lâu ngày sinh tình cũng không tồi. Nhưng Tịch Diệc lại là một đứa con trai mới chán chứ!
Khoan đã, có khi nào con trai mình lại thích con trai không?

Nếu nó không thích đàn ông, thì sao lại cứ quấn quýt cả ngày với một người đàn ông khác làm cái gì!

Tô Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy rất hoang mang. Xem ra, mình thật sự cần phải điều tra vấn đề này.

Mình chỉ có hai đứa con trai bảo bối, nhất định không được...

Bên trong quán bar...

Lệ Cảnh Dương biết nếu bây giờ mình mà đến quá bar 37 độ vào thời điểm này, nhất định có thể nhìn thấy lũ bạn của mình.

Khỏi phải nói, đã nhìn thấy từ xa rồi.

“Cảnh Dương, hôm nay không đưa bạn gái cùng đi sao.”

Lệ Cảnh Dương lặng đi một lúc, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, bạn gái của mình là ai?

Đúng rồi, Ninh Vô Ưu.

“Cô ấy ... đang bận.”

“Đúng rồi, bạn gái của cậu làm việc gì, tôi thấy cô ấy nhìn rất ưu nhã, giống như em gái ngoan hàng xóm vậy!”Lữ Kiến nói.
Lệ Cảnh Dương vừa uống một ngụm rượu, lại muốn phun ra ngoài.

“Cậu làm gì mà kích động như vậy? Tôi không phải là thèm muốn bạn gái cậu, không được động đến vợ của bạn, tôi vẫn hiểu mà!" Lữ Kiến nhấn mạnh.

Nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn đang đắm chìm trong bình luận vừa rồi về Ninh Vô Ưu của Lữ Kiến.

Ninh Vô Ưu trông giống như em gái ngoan nhà hàng xóm sao?

Chỉ là do cậu ta vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ quyết liệt của Ninh Vô Ưu thôi.

Người phụ nữ đó nếu như thật sự bộc phát dữ dội, chẳng có ai có thể là đối thủ của cô ấy cả!

“Đừng để bị lừa dối bởi vẻ bên ngoài." Lệ Cảnh Dương đột nhiên thốt ra một câu cảm khái.

Hai người ngồi bên cạnh anh ta lại không hiểu ý của Lệ Cảnh Dương.

“Ý cậu là gì?”

Lệ Cảnh Dương mỉm cười, không nói gì nhiều, Ninh Vô Ưu là bạn tốt của anh ta, cũng không cần phải giải thích với những người anh em của mình.

“Cô ấy là bác sĩ.”

Sau một lúc im lặng, Lệ Cảnh Dương bỗng nói một câu như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.