Chương trước
Chương sau
Nhận được điện thoại của Thi Hạ, Tịch Diệc lúc này mới hiểu được nguyên nhân vì sao sếp của mình lại bỏ đi uống rượu!

“Vâng, phiền chị quá, hai người đang ở quán nào? Em sẽ đến ngay.”

“quán bar Tinh quang.”

Gác máy, Thi Hạ quay lại chỗ của Lệ Cảnh Dương thanh toán tiền rượu.

Cái này đáng chết này, cậu không sợ cái bộ dạng này lọt vào mắt paparazzi hay phóng viên sao?

Nhỡ bị trông thấy rồi bị đăng báo, chỉ sợ đến lúc đó là thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức!

“Hạ Hạ, chị có thể trả lời em một vấn đề không?” Lệ Cảnh Dương đột nhiên kéo chặt tay Thi Hạ.

Nhưng Thi Hạ lại trưng vẻ mặt ngơ ngơ.

“vấn đề gì?”

Lệ Cảnh Dương lại nhìn Thi Hạ, bởi vì men say, cặp mắt của cậu nhìn lại càng mê người hơn.

“Thi Hạ, chị nói em biết đi, người chị thích là Lệ Cảnh Diễn, là anh của em sao?”
Thi Hạ ngẩn người, cô không ngờ Lệ Cảnh Dương lại hỏi cô vấn đề này.

Cô nên trả lời sao đây, rằng tạm thời cô cũng không có đáp án sao?

Thi Hạ cười, nghĩ tới Lệ Cảnh Diễn, hôm nay anh cũng có thể nói là cứu cô một mạng.

“Anh ấy là chồng tôi.”

“Em hỏi chị có thích anh trai em không?” Lệ Cảnh Dương nhắc lại.

“Tôi nên thích anh ấy.”

“Là có thích hay không thích, không phải nên hay không nên, Hạ Hạ, ngươi đừng đánh trống lảng!”

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương bây giờ chẳng khác gì con ma men, cô thật sự không có tâm trạng nói chuyện với cậu.

Dù sao cô có nói gì Lệ Cảnh Dương cũng sẽ không nghe, dù là nghe được thì cậu cũng sẽ không hiểu!

“Cậu uống nhiều rồi, để tôi đưa cậu trở về.”

Thi Hạ đỡ Lệ Cảnh Dương, nhưng mà Lệ Cảnh Dương cứ như một đứa trẻ không nghe lời, nhất định bắt Thi Hạ hôm nay phải cho cậu đáp án.
“Hạ Hạ, chị trả lời trước, trả lời câu hỏi của em, được không?”

Thi Hạ cúi đầu, một tay kéo Lệ Cảnh Dương dậy, cả người cậu đè hết lên cô.

Nhìn cô rất vất vả, đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.

Cô chỉ kịp trông thấy một đôi giày da xuất hiện trước mắt.

Thi Hạ ý thức được có người đang chắn đường mình, lúc này cô mới ngẩng đầu rồi ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Lệ Cảnh Diễn.

“Cậu ấy uống nhiều quá.” Thi Hạ chỉ Lệ Cảnh Dương, giải thích.

Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng gật đầu.

“Tôi có thể thấy.”

Lệ Cảnh Dương nghe được giọng của Lệ Cảnh Diễn thì ngẩng đầu lên, trông thấy anh trai mình thì bật cười khanh khách..

“Sao anh cũng ở đây, vợ chồng hai người cùng tới à?”

Lệ Cảnh Dương lúc này nhìn chẳng khác gì một kẻ điên.

Nhưng cả Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ đều mặc kệ cậu, Lệ Cảnh Dương hiện tại chỉ đơn thuần là một con ma men!
Lệ Cảnh Diễn bước qua, đón lấy cậu em trai mình từ chỗ Thi Hạ, giúp cô dìu cậu đi tiếp.

Thằng nhóc này, muốn lợi dụng để động chạm Hạ Hạ sao!

Thi Hạ tiếp tục nói: “Tôi đã gọi cho Tịch Diệc, cậu ấy sẽ tới đây ngay.”

Chỉ chốc lát sau, Tịch Diệc liền đã xuất hiện ở quán bar, nhìn thấy Tịch Diệc, Lệ Cảnh Diễn không chút do dự đẩy em trai mình cho Tịch Diệc.

“Tịch Diệc, giao cho cậu.”

Tịch Diệc vội gật đầu.

“Vâng.”

Nhìn thấy sếp của mình say đến mức này, Tịch Diệc có chút đau đầu, trời ơi!

Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Tịch Diệc, Thi Hạ còn cảm thấy có chút lo lắng, dù sao cả hai người họ đều là đàn ông.

“Tịch Diệc, cậu có thể chăm sóc cho Cảnh Dương không?”

“Không biết thì học đi.” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng nói.

Có thể từ ngữ điệu của anh nghe ra được tâm trạng của anh đang không tốt!

Tịch Diệc chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sắc mặt của chủ tịch Lệ rất không tốt!

“Vâng, giờ em sẽ đưa Cảnh Dương về ngay.”

Nhìn Tịch Diệc rời đi, Thi Hạ hơi hơi nhíu mày, dường như vẫn chưa yên tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.