Chương trước
Chương sau
Trông thấy Thi Hạ bước ra, Mạt Mạt vội chạy đến bên cạnh.

“Thế nào rồi, tổng giám đốc Thi?” Cô nhìn Thi Hạ một cách khẩn trương, hỏi.

Kết quả của cuộc nói chuyện này đối bọn họ mà nói là khá quan trọng.

“Lạnh quá đúng không, bảo em vào trong ngồi mà em cứ không chịu!”

Thi Hạ vừa nói vừa xoa hai tay của Mạt Mạt, cô phát hiện hai tay của Mạt Mạt lạnh như là hai khối băng.

Mạt Mạt cười rồi lắc đầu: “mấy chỗ như quán bar, không nên tiếp xúc nhiều quá, em không muốn vào.”

Từ nhỏ cô ấy đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, nếu không phải vì công việc, cô ấy cả đời cũng sẽ không đến đây chứ đừng nói là bước vào.

Thi Hạ cười cười, vuốt nhẹ mái tóc của Mạt Mạt, trong cái công ty rộng lớn này, cũng may còn có Mạt Mạt là luôn ủng hộ cô.

“Không còn cách nữa, nhưng cũng may cuối cùng cũng được Nghê Đào ủng hộ, nếu cần chữ ký của cổ đông, lấy chữ ký của ông ta sẽ không khó khăn.” Cô nghĩ.
Mạt Mạt cười, nhìn Thi Hạ một cách ngưỡng mộ, tổng giám đốc Thi thật sự là quá lợi hại.

“Tổng giám đốc Thi thật tài giỏi!”

“Được rồi, mau về thôi, nếu không sẽ chết cóng đấy.” Thi Hạ cười.

Cô nói xong liền kéo Mạt Mạt rời đi, nhưng vừa xoay người thì cô trông thấy bóng lưng của Lệ Cảnh Dương.

Lệ Cảnh Dương một mình ghé vào quán bar, đang uống say như chết!

“Lệ Cảnh Dương, sao cậu lại ở chỗ này?”

Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương ngồi uống rượu ở một góc, Thi Hạ có hơi sợ, nhưng nghĩ đến những gì đã diễn ra và sắp diễn ra, cô cũng thông cảm cho cậu.

Lệ Cảnh Dương nghe thấy có người gọi mình, cậu ngẩng đầu, nhăn chặt nhíu mày, lúc này mới thấy Thi Hạ.

Nhìn thấy Thi Hạ, Lệ Cảnh Dương liền cười rộ lên như một tên ngốc.

“Hạ Hạ, sao chị lại đến đây?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương, thấy hơi bối rối.

“Trời ơi, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy!”

Đã khuya rồi, cậu còn chạy tới quán bar uống rượu, đây là lần đầu tiên sao?

Thi Hạ thở dài, có chút khó xử, cũng có chút đau đầu, mới sáng nay cô vừa mới xử lý xong chuyện của Lệ Cảnh Dương.

Nhưng những gì cô làm ở Thi Nhuận Trân Châu, cũng chỉ là giải quyết tạm thời, chưa diệt tận gốc.

Thi Hạ quay qua nói với Mạt Mạt: “Mạt Mạt, em về trước đi, chị phải đưa cậu ấy về.”

Mạt Mạt gật đầu, Thi Hạ liền đưa tập hồ sơ giao cho Mạt Mạt.

“Đúng rồi, đây là tài liệu, sáng mai mang đến công ty giúp chị.”

“Vâng, chị Thi Hạ.”

Nhìn Mạt Mạt rời đi xong, Thi Hạ lúc này mới nghĩ, mình bây giờ phải làm như thế nào để đưa Lệ Cảnh Dương về nhà.

Đã khuya như vậy, cậu ta định một mình say khướt đến mức không biết trời đất ở đây sao?
“Lệ Cảnh Dương, tự chuốc say mình, đây là cách cậu giải quyết vấn đề sao?”

Lệ Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Thi Hạ, trong men say, cậu nhìn cô bằng đôi mắt đầy say mê.

“Hạ Hạ, sao chị lại tới đây, có phải chị cũng cảm thấy em là một kẻ bỏ đi không?” Cậu nói rồi cười ngây ngô.

Thật sự xui xẻo, sao cậu lại để bộ dạng chật vật nghèo túng này bị Hạ Hạ trông thấy!

“Tôi có bao giờ nói cậu là đồ bỏ đi không, Lệ Cảnh Dương, tỉnh táo lại một chút, nhìn tôi này, cậu không nên trông như thế này!”

“Không nên trông như thế này, Hạ Hạ, vậy em nên trông như thế nào, lúc này chẳng phải cứ nên mặc kệ hết quách cho rồi sao?”

Thi Hạ thở dài, định kéo Lệ Cảnh Dương trở về nhà, nhưng Lệ Cảnh Dương dù sao cũng là nam, cô cố thế nào cậu cũng không nhúc nhích.

Trừ khi chính Lệ Cảnh Dương chịu theo cô về.

“Được rồi, Lệ Cảnh Dương, không được nghịch nữa, nhanh lên trở về nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi sẽ gọi cho Tịch Diệc, cậu ấy chăm sóc cậu thế nào mà để ra như vầy!”

Thi Hạ nói rồi vội gọi cho Tịch Diệc, Tịch Diệc là trợ lý mà không để ý gì cả!

Chẳng lẽ Lệ Cảnh Dương uống say đến mức không còn biết gì ở đây mà cậu ấy cũng không thèm quan tâm một chút nào sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.