Bạch Xu thấy Lệ Cảnh Diễn ở đây liền không dám nói một lời nào nữa, chỉ có thể cun cút xoay người rời đi.
Chỉ là khi bà ta đi còn không quên trừng mắt một cái với Thi Hạ, giống như muốn uy hϊếp cô không được nói lung tung trước mặt Lệ Cảnh Diễn.
Bà Thi vừa đi khỏi, dường như sức lực cả người Thi Hạ đều bị rút hết, lập tức ngã xuống sô pha, bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Vỗn dĩ Lệ Cảnh Diễn còn muốn giáo dục lại người phụ nữ này một lát, cô thật sự ngốc quá đi mất.
Khi Bạch Xu đánh cô, chẳng lẽ cô không biết đánh trả à?
Tuy nhiên khi thấy mặt Thi Hạ bi thương, Lệ Cảnh Diễn chẳng thể nói ra một câu nào trách móc cô được.
Cô đã biến mình thành cái dạng này thì anh còn nói cái gì nữa chứ!
“Thi Hạ, cô……”
Nhìn Thi Hạ bây giờ, Lệ Cảnh Diễn cũng chảng nói được lời nào, rồi nhìn về phía Mạt Mạt đang còn ngơ ngác đứng nhìn.
“Mạt Mạt, đi lấy hộp thuốc lại đây.”
Bây giờ Mạt Mạt mới tỉnh lại, mặt của tổng giám Thi vừa bị móng tay của bà Thi cào qua.
Tóc cô cũng hơi rối, quần áo lô thôi, cả người nhìn rất chật vật.
“Vâng, chủ tịch Lệ, tôi sẽ đi lấy.”
Sau năm phút đồng hồ.
Mạt Mạt đã mang theo hộp thuốc lại đây.
“Chủ tịch Lệ, hay là để tôi làm cho?”
Mạt Mạt thoáng nhìn Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng mà cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466165/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.