Bạch Xu đang nổi trận lôi đình, còn Thi Hạ nhìn rất bình tĩnh nên bà ta càng tức hơn.
Làm sao, nhìn thấy bộ dáng mình tức giận như cậy mà cô ta cảm thấy vui vẻ đến thế sao?
“Giỏi lắm, con bé chết tiệt nhanh mồm nhanh miệng kia, chuyện Lệ Cảnh Dương chấm dứt hợp đồng với công ty, vì sao cô không đồng ý ?! ”
“Thi Hạ, cô thật sự coi mình thành người thừa kế chính thức của Thi Nhuận Trân Châu sao?”
Bạch Xu bước qua, dùng lực đẩy Thi Hạ, Thi Hạ tự động lui về sau hai bước.
Cô không muốn dây dưa với Bạch Xu, nhưng bà ta lại không có ý định từ bỏ.
Thi Hạ càng bình tĩnh, Bạch Xu càng tức giận hơn, con gái của đồ đê tiện, cũng là con nhỏ đê tiện!
Thi Hạ cười lạnh, nhìn Bạch Xu đang đứng trước mặt, trả lời, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không đồng ý. Về việc tôi có phải người thừa kế của Thi Nhuận Trân Châu hay không thì phải chờ cha tôi trăm tuổi đã, đến lúc đó bà Thi chắc chắn sẽ biết người thừa kế hợp pháp là ai thôi mà?”
“Thi Hạ, cái đồ đê tiện như cô suốt cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện cha cô chết sớm thôi sao!”
“Thi Hạ cũng không nghĩ như vậy, chỉ là mẹ đã trao công việc kinh doanh của công ty cho tôi rồi thì nên buông tay đi.”
“Cô bảo tôi buông tay để nhìn đứa con hoang như cô lên mặt sao ? Tôi nói cho cô biết, cô chính là đứa con hoang được kẻ thứ ba sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466164/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.