Tô Khả Khả chưa từ bỏ ý định, cô ta nhón chân muốn hôn Lệ Cảnh Diễn, cô ta không thể để ý quá nhiều nữa, lúc này cô ta chỉ cần hôn được Lệ Cảnh Diễn là được.
Chỉ cần là gả cho Lệ Cảnh Diễn, Tô Khả Khả muốn cái gì cũng được!
“Em thích anh, vì cái gì mà em phải gả cho Lệ Cảnh Dương!”
Tô Khả Khả nói, lại lại lần nữa ôm lấy Lệ Cảnh Diễn, nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn mạnh mẽ đẩy ra.
“Cô điên rồi!”
Lệ Cảnh Diễn nhíu chặt mày, mồ hôi bắt đầu đổ ra, trông có vẻ rất đau đớn.
Dược tính của thuốc mê rất mạnh, anh có thể cảm giác được, thân thể của mình đã dần dần có chút không chịu đựng được nữa.
Nghĩ tới điều này, anh dùng sức đẩy Tô Khả Khả ra, anh không thể người phụ nữ này bẫy được, bằng không Hạ Hạ sẽ coi anh là người thế nào đây!
“Cảnh Diễn, Cảnh Diễn!”
Nhìn Lệ Cảnh Diễn cứ vậy bỏ đi, Tô Khả Khả có chút khó chịu.
Nhưng bản thân cô ta cũng bị trúng thuốc mê, cô ta không đủ sức chạy theo.
Nếu cô ta chạy theo, người mất mặt rất có khả năng sẽ là bản thân Tô Khả Khả.
Thứ cô cần bây giờ là thuốc giải, thuốc mê là Lệ Cảnh Dương cho cô, bắt cậu làm thuốc giải là thích hợp nhất!
Lệ Cảnh Diễn bấu tay vào vách tường lảo đảo đi ra, liền tình cờ gặp được Thi Hạ.
“Lệ Cảnh Diễn, sao anh lại ở đây?”
Anh lập tức ôm chặt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466145/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.