Không ngừng có học đệ vây quanh Thi Hạ nhưng vẫn giống như lúc đó, Thi Hạ đối với tất cả các bạn nam đều duy trì khoảng cách.
Cô biết thân phận của mình, cũng biết bản thân không nên tiếp cận những bạn nam đó.
Lệ Cảnh Dương bên cạnh vừa cười vừa trêu chọc “Được đó thằng nhóc này, đúng là biết nịnh ha!”
Nhưng dáng vẻ người bạn trai khen Thi Hạ xinh đẹp là rất chân thành. Lời cậu ta nòi vốn dĩ không phải giả dối!
“Tôi nói đều là thật, học tỷ, chị phải tin tôi.”
Thi Hạ cười.
“Được được được, tôi tin cậu!”
Tuy bây giờ cô đang nói chuyện với các đàn em khoá sau, nhưng người kéo tay Thi Hạ vẫn là Lệ Cảnh Diễn.
Điều này khiến Lệ Cảnh Diễn rất vui sướиɠ, ít nhất chứng minh trong lòng Thi Hạ vẫn nghĩ tới mình.
Trên bàn cơm.
Mọi người đã nhiều năm không gặp, nhưng vì đã từng học chung trường, cho nên chủ đề chung dĩ nhiên không ít.
Trong hội học sinh luôn có một vài học sinh có tính cách đặc biệt năng động. Bọn họ luôn dễ dàng tạo bầu không khí cho cả hội trường.
“Nào nào nào, học trưởng, chúng ta cùng đi từng lượt, bây giờ chúng ta xem như cũng là người chung một nhà rồi!”
Nhưng Lệ Cảnh Dương lại là cười, vẻ mặt chán ghét, tên nhóc thối tha này, thật đúng là tự luyến
“Được rồi, ai cùng một nhà với cậu!”
Nói xong, đại đa số có mặt tại đó đều thích thú với lời nói của Lệ Cảnh Dương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466115/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.