Tần Thiên Thiên nhìn thoáng qua Khương Ngự Thừa, trong mắt cô ta không có thương tâm hoặc tức giận.
Chỉ là nụ cười trên mặt giấu đi sự mất mát lại hiện lên rõ mồn một.
Không sao, nếu thật sự nhẹ nhàng mà thành công, vậy cũng không phải nam thần cô ta yêu thầm bao nhiêu năm nay. Tần Thiên Thiên tự cổ vũ chính mình.
Khương Ngự Thừa nhìn bóng dáng Tần Thiên Thiên rời khỏi, nhưng lại cảm thấy lúc nãy chính mình từ chối đối với một tiểu nha đầu mà nói thì có hơi tàn nhẫn.
Nhưng anh ta không có ý thức được chính mình luôn là như vậy.
Anh ta luôn từ chối con gái người ta như vậy, tại sao lần này tới Tần Thiên Thiên thì anh ta lại thấy tàn nhẫn.
“Được rồi, học trưởng Khương nhiều năm như vậy mà sức hút không hề giảm ha!” Thi Hạ vừa cười vừa trêu chọc.
“Được rồi, cậu cũng đừng trêu chọc tôi nữa.”
Khương Ngự Thừa thấy áy náy.
Đây không phải nhân quả tuần hoàn báo ứng sao? Người thích mình lại bị Khương Ngự Thừa từ chối, nhưng người anh thích lại không có cơ hội được đến bên nhau ……
“Sao vậy, có hứng thú lên hợp tấu một khúc không?” Khương Ngự Thừa nhìn Thi Hạ bên cạnh.
Thi Hạ cũng không hề ngượng ngùng mà đồng ý ngay.
“Được thôi!”
Nhưng sau khi đồng ý thì cô hơi do dự, lúc nãy không phải quá khích rồi sao, phản ứng nhanh quá sao?
“Nhưng đã lâu tôi không có đàn ghi-ta, tôi không biết mình đàn được không đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466113/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.