"Lệ Cảnh Diễn, bởi vì hiện giờ anh đang là bệnh nhân, cho nên tôi cũng không có so đo với anh chuyện này. Đợi khi anh khỏi rồi, thì đến lúc đó chúng ta từ từ tính toán." Thi Hạ mỉm cười với anh, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cảm nhận được rõ ràng trong nụ cười đó có ẩn chứa sự nguy hiểm rõ rệt.
Sau khi đút cháo cho Lệ Cảnh Diễn xong, mới phát hiện ra là đã 8 giờ rồi, cô định đem bát đi rửa
Thì Lệ Cảnh Diễn lại nắm chặt lấy tay cô.
"Đừng rửa, để đó đi, cùng tôi ngủ một lát.” Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ và nói.
Thi Hạ sửng sốt, anh đây là coi cô như người hầu anh ngủ sao?
Nhưng mà cô cũng chỉ cười cười nói với anh “Ngoan nào, anh tự ngủ trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý, tôi đi rửa bát đã.”
Nhưng Lệ Cảnh Diễn không nghe lời lắc đầu liên tục, hiển nhiên là anh không muốn.
"Không, nếu không có cô thì tôi không ngủ được." Lệ Cảnh Diễn bướng bỉnh.
Thi Hạ cười cười, cô còn lâu mới tin lời anh nói, không phải lúc nãy khi cô rời giường, anh vẫn còn đang ngủ rất sâu đó sao?
"Nếu cô không cùng tôi ngủ, thì tôi cùng cô đi rửa bát nhé ."
Lệ Cảnh Diễn nói xong thì cũng thật sự đòi rời giường, rồi nhìn Thi Hạ trước mặt anh.
Thi Hạ trong phút chốc không biết nên nói gì nữa.
Thế này là thế nào, từ khi nào mà anh lại muốn dính lấy cô như thế này ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466054/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.