Thi Hạ cười khổ, nếu nói muốn để lại di ngôn thì chắc cô cũng biết.
Trên thế giới này, điều duy nhất làm cho cô luyến tiếc chỉ có mình bà ngoại.
Nhưng mà, nếu như cô thật sự ra đi thì bà phải làm sao bây giờ.
Thi Hạ ngẩng đầu, giống như đang nhìn cô gái đang đứng trên tòa cao nhất lung lay sắp đổ kia, cũng giống như đang nhìn bầu trời.
"Yên tâm đi, tớ sẽ trở về an toàn." Cô mỉm cười nhìn Ninh Vô Ưu.
Chừng nào trên đời này còn người quan trọng với cô thì chừng ấy cô sẽ kiên cường sống tiếp. Đây chính là Thi Hạ, là kiểu gián đập mãi không chết.
"Thi Hạ..."
Ninh Vô Ưu nhìn bóng lưng của Thi Hạ, tự nhiên cảm thấy đau lòng, cô gái này tự cho rằng bản thân mình có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Không cần biết xảy ra chuyện gì, cứ phải cố gắng nỗ lực hết sức mới được à?
"Thi Hạ, cậu nhất định phải tiếp tục sống!"
Ninh Vô Ưu nói thầm trong lòng.
Thi Hạ run rẩy bước từng bước lên trên, cô rất sợ hãi nhưng không hề chùn bước.
Cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
___
Thấy Thi Hạ bước từng bước về phía mình, cô gái kia hình như càng kích động hơn.
"Cô đừng đến đây, cô mà bước thêm là tôi nhảy xuống đấy, tôi nói được làm được!"
Cô ta hét lên, có lẽ do khóc qua lâu, giọng nói hơi khàn.
Trong lòng Thi Hạ cũng lo lắng không yên, một mặt cô sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466031/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.