Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Thi Hạ, không nói gì thêm, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ rồi xoay người rời khỏi.
Người phụ nữ này thoạt nhìn rất thông minh, nhưng, hoàn toàn chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Tuy nhiên, Thi Hạ nhìn bản báo cáo mạch lạc rõ ràng trong tay mình, lại rất khâm phục Lệ Cảnh Diễn.
Anh thực sự là người có tài khiến người ta mơ ước.
Mà người như vậy, thường chỉ có thể đứng nhìn họ từ xa, không tiếp xúc gần gũi, chứ đừng nói xảy ra chuyện gì với người như họ.
__
Cuối cùng, sau hai mươi phút làm đi làm lại, một bát mì cà chua trứng do Thi Hạ làm đã ra lò.
Sợi mì chắc khỏe, cà chua và trứng cũng có màu đỏ vàng rõ ràng, màu sắc rất đẹp mắt.
Cô bưng bát mì trong tay mình đến trước mặt của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng vẫn hơi bất an.
“Được rồi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nếu như anh không hài lòng, ngày mai tôi sẽ mời dì giúp việc tới.” Cô thấp giọng nói.
Dù sao, cô đã biết ngay từ đầu Lệ Cảnh Diễn ăn uống rất kén chọn.
Lệ Cảnh Diễn cười, cầm đũa lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng.
Đó có thể là khí chất bẩm sinh, không biết vì sao Thi Hạ thấy rằng dáng vẻ cầm đũa ăn mì của Lệ Cảnh Diễn có vẻ không giống người thường.
Cả người anh toát ra khí thế mạnh mẽ, là cái người khác không thể bắt chước, cũng làm Thi Hạ cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466022/chuong-9.html