Anh buông cô ra. Đi tới chiếc giường lớn ngồi xuống. Hơn hết bây giờ anh muốn nằm xuống nghỉ ngơi vì quá mệt mỏi nhưng lòng vẫn không thể thôi đau vì từ trước đến giờ vẫn luôn chôn giấu những gì về cuộc sống của mình vào sâu đáy lòng không được một ai biết. Anh nghĩ bây giờ là lúc mình có thể sẻ chia để ít nhất vẫn có một cái gì đó gọi là niềm an ủi của người bạn đời mà anh hết mực yêu thương và tin tưởng
Cô thấy anh thất thần ngồi ở đó, cô cũng đến ngồi cạnh anh. Tay cô nắm lấy bàn tay anh như tiếp thêm động lực để anh có thể yên tâm. Cô muốn biết thật ra anh đang suy nghĩ điều gì. Nhưng trước hết cô không thể quá vội vàng, điều cần thiết nhất bây giờ là làm anh ổn lại một chút còn về việc tâm sự hay không là do anh quyết định
-Không sao!. Có em ở đây với anh_ cô nói
Anh nhàn nhạt di chuyển tầm mắt nhìn sang cô. Ánh mắt anh lại thâm sâu xoáy người nhìn lạc vào nơi u tối khiến họ không thể dò xét anh đang suy nghĩ việc gì và cô cũng vậy. Điều cô biết duy nhất là anh đang rất mệt mỏi, tâm trạng anh không tốt
-Sao lại an ủi anh?_ anh hỏi. Không lẽ cô đã biết anh không được vui
-Em biết tâm trạng anh bây giờ không được tốt. Nhưng không sao, có em ở đây cùng anh vượt qua. Anh chỉ cần nhớ, anh không một mình_ cô nói tay càng siết chặt tay anh hơn
Anh không còn một mình...Đúng rồi anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/1302560/chuong-81.html