Cận Thời Xuyên trở về phòng làm việc trong tâm tình nặng trĩu, anh uể oải xoay người ngồi sạp xuống ghế sô pha, ngả nghiêng dựa lưng ra sau, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hai tay liên tục xoa xoa huyệt thái dương.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, anh gọi tất cả các bộ phận tới họp, chẳng ai biết tổng giám đốc hôm nay ăn phải thuốc súng gì, chỉ biết rằng ai đặt chân vào trong căn phòng đó đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Cuộc họp thường lệ chỉ kéo dài một tiếng, nay đã gần bốn tiếng qua đi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Anh liên tục bắt lỗi người này sơ sài, người kia cẩu thả, người này sai sót, người kia dư thừa, cứ như thế khiến bầu không khí trở nên ngột thở, không ai trong số họ dám thở mạnh, tim liên tục đập thình thịch dữ dội.
Trong lòng những người có mặt đều không ngừng chửi rủa: rốt cuộc là ai đã chọc giận tổng giám đốc như thế?
Từ ngày anh nhậm chức cho tới hiện tại, chưa bao giờ họ thấy anh nổi giận ra mặt giống như lúc này. Trước kia chỉ đơn giản là lạnh như băng, bây giờ thì đúng kiểu mùa đông của âm phủ, cảm giác giống như cái lạnh lẽo muốn xuyên thấu tim gan luôn rồi.
Vốn dĩ, anh cứ tưởng chỉ cần bản thân vùi đầu vào công việc thì sẽ không nghĩ tới chuyện kia nữa. Nhưng anh lại không hề hay biết, anh càng ép bản thân quên đi thì tâm thần càng phân liệt, càng phân liệt càng bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861897/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.