Buổi tối, tại biệt thự Cận gia.
Viễn Hi Đình đang tất bật chuẩn bị cơm tối, vừa xong thì Cận Thời Xuyên cùng Lăng Tuệ Nhiễm bước vào.
Cô lặng thing không nói gì, cắn chặt cơn đau tỏ vẻ không nhìn thấy hai người họ, cúi đầu tiếp tục dọn đồ ăn lên bàn.
Cận Thời Xuyên thấy cô thờ ơ thì vô cùng tức giận, anh xoay người ngồi xuống bên bàn ăn, thuận tay kéo Lăng Tuệ Nhiễm hạ mông ngồi trên đùi mình.
Lăng Tuệ Nhiễm “a” lên một tiếng, sau đó vờ vĩnh đấm lên ngực anh: “Đáng ghét. Ở đây còn có người kìa.”
Quả nhiên, hành động của Viễn Hi Đình đột nhiên khựng lại, bàn tay chìa ra giữa không trung không ngừng run lên, sóng mắt cô dữ dội như mặt biển gặp bão, vô cùng kịch liệt.
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, nhắm nhẹ hai mắt, hít thở một hơi thật sâu, sau đó bưng theo bát canh đi ra phía bàn ăn đặt xuống. “Cận thiếu gia, tôi đã làm xong bữa tối, mời dùng.”
Khi cô xoay người định rời đi thì Cận Thời Xuyên cất giọng nói lạnh như băng: “Gọi con gái cô cùng ăn đi.”
Viễn Hi Đình không quay đầu, cắn răng nói: “Con gái tôi đã ăn rồi, còn tôi thì không đói. Hai người cứ dùng bữa tự nhiên đi, mẹ con tôi không dám quấy rầy.”
Cận Thời Xuyên lại nói: “Cô không có quyền ra giá, ở đây tôi là chủ.”
Lăng Tuệ Nhiễm õng ẹo sà tới, hai tay bắc qua vai anh ôm chầm lấy rồi hỏi: “Cô ta là ai vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861894/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.