Lúc Cận Thời Xuyên rời khỏi nhà Ôn Diên thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuân chan hoà trải rộng muôn nơi.
Cận Thời Xuyên mở cửa kính xe để gió từ ngoài luồn vào, hơi lạnh phả lên mặt khiến anh tỉnh táo hơn hẳn.
Sau khi tham gia cuộc họp đối tác, Cận Thời Xuyên không kìm được lòng mà đi vòng qua phòng thiết kế. Kỳ lạ, hôm nay không những không thấy bóng dáng Viễn Hi Đình đâu mà chỗ ngồi của cô cũng trống trải đến thế! Trong lòng anh bất chợt trồi lên tia mất mát và hẫng hụt.
Tần Dữ đứng ngay phía sau lưng anh, không cách nào nhìn thấy sắc mặt của anh hiện tại. Anh ta lưỡng lự một lúc rồi bấm bụng làm liều, nói: “Cận tổng… phu nhân hôm nay không tới công ty. Cô ấy xin nghỉ để tới trường con gái, nói là tham gia hoạt động “thể thao gia đình”. Hai người ở chung một nhà chẳng lẽ lại không biết ư?”
Mặt Cận Thời Xuyên đột nhiên sa sầm lại, cô thậm chí chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt anh bao giờ.
Cả công ty đều biết cô xin nghỉ mà anh ở cùng một nhà với cô lại không hề hay biết.
Thế nhưng làm sao một người cao ngạo giống như anh lại chịu thừa nhận chuyện mất mặt ấy được, anh hắng giọng đáp bằng vẻ hờ hững: “Sao có thể chứ! Hơn nữa, tôi tới để giám sát công việc, ai nói là tới tìm cô ấy.”
Lúc trở về phòng làm việc, Cận Thời Xuyên nặng nề ngồi phịch xuống ghế xoay, hai tay chắp hình chóp dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861859/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.