Lúc Cận Thời Xuyên rời khỏi nhà Ôn Diên thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuân chan hoà trải rộng muôn nơi.
Cận Thời Xuyên mở cửa kính xe để gió từ ngoài luồn vào, hơi lạnh phả lên mặt khiến anh tỉnh táo hơn hẳn.
Sau khi tham gia cuộc họp đối tác, Cận Thời Xuyên không kìm được lòng mà đi vòng qua phòng thiết kế. Kỳ lạ, hôm nay không những không thấy bóng dáng Viễn Hi Đình đâu mà chỗ ngồi của cô cũng trống trải đến thế! Trong lòng anh bất chợt trồi lên tia mất mát và hẫng hụt.
Tần Dữ đứng ngay phía sau lưng anh, không cách nào nhìn thấy sắc mặt của anh hiện tại. Anh ta lưỡng lự một lúc rồi bấm bụng làm liều, nói: “Cận tổng… phu nhân hôm nay không tới công ty. Cô ấy xin nghỉ để tới trường con gái, nói là tham gia hoạt động “thể thao gia đình”. Hai người ở chung một nhà chẳng lẽ lại không biết ư?”
Mặt Cận Thời Xuyên đột nhiên sa sầm lại, cô thậm chí chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt anh bao giờ.
Cả công ty đều biết cô xin nghỉ mà anh ở cùng một nhà với cô lại không hề hay biết.
Thế nhưng làm sao một người cao ngạo giống như anh lại chịu thừa nhận chuyện mất mặt ấy được, anh hắng giọng đáp bằng vẻ hờ hững: “Sao có thể chứ! Hơn nữa, tôi tới để giám sát công việc, ai nói là tới tìm cô ấy.”
Lúc trở về phòng làm việc, Cận Thời Xuyên nặng nề ngồi phịch xuống ghế xoay, hai tay chắp hình chóp dựng thẳng trên bàn, sắc mặt càng nghĩ càng đen lại.
Thể thao gia đình sao?
Vậy chẳng phải cần cả bố và mẹ ư?
Rốt cuộc cô mang theo ai làm bố đứa bé?
Nghĩ đến đây lòng anh gần như mất hết kiên nhẫn, hậm hực đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng tới chỗ Tần Dữ, lạnh lùng buông câu: “Huỷ hết lịch trình của ngày hôm nay đi.”
“Tổng giám đốc… có cần tôi đi…”
Tần Dữ chưa kịp nói xong lời đã bị Cận Thời Xuyên chặn họng: “Không cần. Cậu cứ làm việc của mình đi.”
Cùng thời điểm đó, tại trường tiểu học Vinh Hồng, phụ huynh cùng học sinh đều có mặt theo thứ tự các lớp, đang xếp hàng nghe hiệu trưởng phổ biến về hội thao năm nay. Hầu hết các bạn học đều có đầy đủ cả bố và mẹ tham gia, chỉ có lác đác vài người thuộc gia đình đơn thân, hoặc phụ huynh bận việc không tới được.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, từng lớp một tách nhau ra, tới khu vực đã được quy định sẵn.
Viễn Hi Đình dắt tay con gái bước đi trong dòng người đông đúc.
Viễn Nhiên nói: “Lát nữa mẹ chỉ cần tham gia trò kéo co và nhảy hố cát thôi! Còn lại đừng tham gia.”
“Tại sao thế?” Viễn Hi Đình khó hiểu quay sang hỏi Viễn Nhiên.
“Những trò khác hầu như đều là mẹ phải cõng con, mẹ làm gì có đủ sức.” Viễn Nhiên thật sự lo lắng cho mẹ, vì cô bé biết những bạn học khác đều có bố cõng cả. Cho dù tham gia cũng không có khả năng thắng lớn, chi bằng đừng tự làm khó mình.
Không muốn con gái phải tủi thân, Viễn Hi Đình liền xoa đầu Viễn Nhiên an ủi: “Mẹ có thể mà. Con đừng quên trước kia mỗi lần con phát bệnh đều là mẹ cõng con tới bệnh viện đó.”
Cuộc thi đầu tiên, cha cõng con gái chạy đua 200m.
Mỗi chặng đường đua có bảy người tham gia, chọn lấy một cặp chiến thắng để vào chung kết. Tới lượt Viễn Hi Đình dắt theo con gái bước vào đường đua thì bên cạnh bắt đầu nổ ra tiếng xì xào bàn tán.
“Đứa trẻ này không có bố hay sao mà chỉ thấy mẹ tham gia vậy?”
“Cô gái kia vóc dáng nhỏ nhắn vậy có cõng nổi con gái không thế?”
“Tôi biết đứa bé này, nó học cùng lớp mẫu giáo với con gái tôi. Nó là đứa con hoang không có bố.”
“Hazza… Mẹ lăng loạn khiến con bị mang tiếng là con hoang, tội nghiệp đứa trẻ.”
Từ trước tới nay, hai mẹ con Viễn Nhiên đã nghe không ít lời miệt thị như thế, dường như đã quen tai, nên họ chẳng mấy bận tâm. Chỉ là Viễn Hi Đình không đủ sức để cõng con gái chạy, mới được mấy bước liền loạng choạng ngã ra đất.
Những người khác không những không tới đỡ họ dậy mà còn cười cợt chê khinh.
“Không được thì đừng có cố quá!”
“Không có bố thì chấp nhận đứng ngoài cuộc nhìn người ta tham gia thôi! Không biết tự lượng sức mình à.”
Cuối cùng, Viễn Nhiên vẫn không thể gượng tiếp được nữa, cô bé run rẩy nhào vào lòng mẹ khóc nức nở. Dường như bao nhiêu ấm ức trong suốt thời gian qua đã vỡ oà, khiến cô bé không thể nào ngừng khóc được. Bờ vai nhỏ của cô bé không ngừng run bần bật, mặt mày lem lúa chất đầy nước mắt, vành tai hơi đỏ lửng.
Ai không muốn có một gia đình hoàn chỉnh? Ai không muốn được cả bố và mẹ cưng chiều? Bộ nhà neo đơn là có lỗi sao? Cớ gì mà người khác lại nhìn với ánh mắt kì thị như thế?
Dẫu cho Viễn Nhiên có hiểu chuyện tới mức nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ mỏng manh và dễ vỡ. Tích từng chút một sự tủi thân, lâu ngày sẽ trở thành núi rào cản tâm lý lớn.
Viễn Hi Đình rơi nước mắt trong bất lực, vỗ vỗ nhẹ lên vai Viễn Nhiên: “Mẹ xin lỗi, là do mẹ làm không tốt.”
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn bước tới, vòng tay đỡ lấy mẹ con Viễn Hi Đình. “Nào, đứng lên.”
Hai ánh mắt lấm tấm vài sợi tơ đỏ liếc nhìn Cận Thời Xuyên đầy nghi hoặc.
Anh dịu dàng cất tiếng: “Sao con gái có hội thao ở trường mà không nói với anh?”
“Bố ơi…” Viễn Nhiên không muốn cố mím chặt môi chặn tiếng nấc vì sợ mẹ buồn nữa, lần này cô bé trực tiếp khóc lớn trong vòng tay Cận Thời Xuyên.
“Con gái ngoan, có bố đây. Bố sẽ không để ai bắt nạt con đâu!” Cận Thời Xuyên vòng tay ôm Viễn Nhiên vào lòng. Dù anh có lạnh lùng tới mức nào cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự lạc lõng của đứa trẻ. Dường như giữa lúc bị những người xung quanh soi mói, cô bé đã tỏ ra rất kiên cường, nhưng sâu trong đáy mắt cô bé giống như mèo con lạc mẹ, vô cùng sợ hãi và hoang mang.
Cận Thời Xuyên cởi áo vest, đặt vào tay Viễn Hi Đình: “Cầm giúp anh.”
Sau đó, anh cõng theo Viễn Nhiên trở về vạch xuất phát, tiếp tục tham gia cuộc thi.
Viễn Hi Đình ôm chiếc áo vest còn vương một chút mùi hương đầy nam tính của anh vào trong lòng, ánh mắt trìu mến giõi nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang dùng sức chạy trên đường đua băng băng về đích. Anh hiện tại dường như đã rũ bỏ đi lớp vỏ bọc lạnh lùng tại thượng của một tổng tài cao lãnh, trên mặt chỉ còn sót lại vẻ dịu dàng của một người cha. Mà đối với Viễn Nhiên, đấy chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời.
Tiếp theo đến trò chơi buộc chân chạy về đích của cả gia đình. Sợi dây buộc giữa chân trái của mẹ và chân phải của bố, họ bắt buộc phải di chuyển cùng nhau, trên tay cần bế thêm con của mình, đội nào tới đích trước sẽ dành chiến thắng. Gia đình Viễn Nhiên phối hợp rất ăn ý, mũi chân hướng thẳng, người của bố và mẹ hơi nghiêng về phía nhau, Cận Thời Xuyên dùng lực đỡ lấy Viễn Nhiên, hai tay Viễn Hi Đình vòng tới ôm lấy con gái, đồng thời ôm chầm luôn cả người anh, bước chân nhẹ nhàng dựa trên tiếng nhịp đập trái tim, cuối cùng cũng dành được thắng lợi.
Đó là chiến thắng duy nhất của gia đình Viễn Nhiên, cũng là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh như thế! Trái tim anh không kìm được kích động, liên tục đập thình thịch không thôi. Trong một giây phút bất chợt, cả cô và anh đều dành một ánh mắt ấm áp gửi tới nhau.
Liên tiếp tham gia mấy trò chơi dùng sức, Cận Thời Xuyên gần như thở không ra hơi. Cũng may ngày thường anh vẫn thường xuyên tới phòng gym nên thể lực vẫn có chút dẻo dai, không tới mức đuối sức.
Mặc dù kết quả chung cuộc gia đình Viễn Nhiên không dành được huy chương, nhưng trong lòng cô bé vẫn vui vẻ khôn xiết. Cô bé hai tay nắm lấy tay bố mẹ hai bên, cười rạng rỡ nói: “Con không cần huy chương, con cần bố mẹ cùng yêu thương con là được.”
Cô dịu dàng nhìn con gái, rồi thâm tình liếc về phía anh: “Cảm ơn anh vì đã tới.”
“Em đừng nghĩ nhiều, là anh sợ Nhiên Nhiên tủi thân nên mới đến thôi!” Cận Thời Xuyên tỏ vẻ hững hờ đáp lại, nhưng anh lại không hề hay biết rằng bản thân đã vô thức bày tỏ lòng mình qua hai chữ “Nhiên Nhiên”, hẳn là tận sâu trong đáy thâm thâm anh đã dần chấp nhận cô bé.
Trong bầu không khí sôi động, thầy chủ nhiệm liền nói lớn: “Trên tay tôi còn có một huy chương giải đặc biệt nữa. Đây không phải dành cho người chiến thắng trên đường đua mà dành cho gia đình đoàn kết nhất. Xin chúc mừng gia đình Viễn Nhiên đã dành được huy chương này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]