Suy nghĩ của Viễn Hi Đình mông lung cho tới khi xe dừng lại ở trạm gần nhà mới ngừng hẳn, cô đứng dậy bước xuống xe, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đã vù vù thổi tới, xuyên thấu vào máu thịt cô.
Mưa ngoài trời vẫn không có dấu hiệu tạnh, cô đành đội túi chạy một mạch về nhà. Dừng bước trước cửa chính, cô rũ bớt nước trên người mình xuống, sau đó mở cửa đi vào trong.
Vừa tới phòng khách, Tôn Lệ Vân đã phóng cho cô một cái nhìn sắc lẹm, tựa như muốn một đao giết chết cô. “Sao bây giờ cô mới về?”
Viễn Hi Đình ngập ngừng bước tới, ngẩng đầu nhìn Tôn Lệ Vân: “Con xuống kho kiểm tra hàng mẫu vô tình bị mắc kẹt bên trong.”
“Vậy sao?” Tôn Lệ Vân cười lạnh, ánh mắt chứa đầy tà mị. “Nói dối không cần chớp mắt nhỉ?”
“Nếu thím không còn gì để nói thì tôi lên phòng thay đồ trước đây.” Viễn Hi Đình xoay người bước đi.
Khi cô mới lên được hai bậc cầu thang, đằng sau lưng liền vang lên thanh âm chói chang như sét đánh sấm gào. “Vụng trộm còn không biết chùi mép. Có điều lần này mắt nhìn người của cô cũng khá hơn rồi nhỉ? Chàng trai cảnh sát đó trông ra gì phết. Đúng là loại đàn bà ăn bánh trả tiền quen thói nên tốc độ cưa cẩm cũng nhanh như thế. Mới có mấy ngày mà đã quen được người mới rồi.”
Viễn Hi Đình dừng bước, tay nắm chặt lấy thành cầu thang, trừng mắt lớn nhìn Tôn Lệ Vân. “Thím đang nói cái gì vậy? Tôi hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861813/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.