Sau một đêm sốt mê man, cơ thể Viễn Hi Đình mềm nhũn như không xương. Cô cố gắng vén đôi bờ mi nặng trĩu lên nhìn, thở thôi cũng thấy mệt.
Xuất hiện trước tầm mắt cô là một bóng hình quen thuộc đang đứng bên cửa sổ. Anh nghiêng mình ngược chiều ánh sáng tựa như một bức tranh thuỷ mặc nước sông, mênh mông và đình viện.
Bầu trời ngoài ô cửa sổ một màu âm u, không mưa cũng chẳng nắng, nhành cây Đinh Lăng mọc bên khung cửa sổ khẽ đung đưa nhè nhẹ.
Cô nhớ tối qua trước khi mình mất đi ý thức là Châu Duật Phàm ở bên cạnh, sao bây giờ lại trở thành Cận Thời Xuyên rồi?
Cô thực sự không biết phải đối diện với lòng mình như thế nào, càng không biết phải cư xử với anh ra sao…
Giữa lúc cô đang mải mê nghĩ ngợi thì anh chợt quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô: “Em tỉnh rồi à…!”
“Ừm…” Cô khô khan đáp, cố hết sức chống tay trên giường, trườn người ngồi dậy dựa vào tường.
Anh khom người đặt chiếc gối ra phía sau lưng để cô dựa vào, rồi hỏi tiếp: “Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có.” Cô lắc đầu, sắc mặt lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc gì.
Đôi mày của anh khẽ nhíu lại, anh chăm chăm nhìn cô, bất chợt nhận ra hôm nay cô rất lạ, không giống với mọi ngày.
Ánh mắt cô nhìn anh vẫn dịu dàng nhưng không còn ấm áp, mà thay vào đó lại có sự xa cách và lo âu.
Cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861794/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.