Viễn Hi Đình chỉ bị suy nhược cơ thể nên sau hai ngày liền được xuất viện, còn vết thương của Cận Thời Xuyên khá nặng nên cần thêm thời gian theo giõi.
Mấy ngày qua, những người cần tới thăm đều đã tới, người đến rồi người đi đếm không xuể. Chẳng biết là ai đã lan truyền tin anh phải nhập viện ra ngoài, khiến các ông lớn ở Tây Thành đều đại giá quang lâm tới thăm. Phần lớn trong số đó đều là đối tác lâu năm của Cận Thị, hoặc là những người có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Cận.
Cận Thời Xuyên vốn chẳng thích đại lễ như thế một chút nào, nên hễ có người tới cũng chỉ trò chuyện dăm ba câu khách sáo rồi lại đuổi khéo người ta đi.
“Hazza… nằm viện cũng không yên nữa.” Cận Thời Xuyên nằm dài trên giường, lấy gối bưng kín mặt, liên tục than vãn.
Viễn Hi Đình bật cười: “Được rồi… đừng kêu la nữa… Anh có kêu tới sáng mai thì người ta muốn đến vẫn sẽ đến thôi!”
Cận Thời Xuyên lại bật người ngồi dậy: “Sao em không để anh nói thật với mọi người rằng em là vợ của anh, mà cứ phải nhận mình là hộ tá chăm sóc anh.”
“Muốn ra mắt với tư cách vợ của Cận Thời Xuyên cũng phải lộng lẫy một chút chứ! Anh nhìn em thế này, mất mặt lắm!” Viễn Hi Đình cười lên thành tiếng, vừa cẩn thận chỉnh lại ga giường giúp anh vừa nói.
Đột nhiên, anh túm lấy tay cô, dùng sức kéo mạnh, khiến cơ thể cô ngã nhào lên trên người anh. “Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861730/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.