Thời gian trôi qua như chiếc đồng hồ cát, rất chậm, cũng rất nhanh, một mùa đông nữa đang cận kề tới gần.
Tuyết đầu mùa rơi trúng vào ngày lập đông, cả thành phố chìm trong sắc trời bàng bạc, những mái ngói đỏ tươi nhấp nhô giữa từng mảnh bụi tuyết trắng tinh khôi bay lất phất.
Dòng người qua lại thưa thớt hơn hẳn, ai ai cũng đều trùm kín mít từ đầu đến chân.
Những hàng cây khẳng khiu đứng canh bên lề đường ngay ngắn, thỉnh thoảng có ngọn gió Bắc ghé qua khiến đồng loạt nhành cây phe phất.
Trên mặt đường phủ đầy những mảng băng tuyết dày cộm, hễ có bánh xe lăn tới sẽ để lại một vết hằn sâu.
Viễn Hi Đình đứng ngẩn ngơ trong một tán người, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn xung quanh.
Đèn báo vừa chuyển xanh, cô liền nhanh chân bước xuống đường, cùng đoàn người băng qua phía đối diện.
Cô rẽ vào cửa tập đoàn Cận Thị, khi đi qua quầy lễ tân, liền có người gọi: “Chị Hi Đình…”
Hai chân cô đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai cô tiếp tân trẻ trung, nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Một trong hai cô tiếp tân trẻ ôm theo bó hoa hồng chạy tới, đứng lại cách cô chừng vài bước chân, ánh mắt loé lên tia ghen tỵ: “Có người gửi hoa cho chị.”
“Ai thế?” Viễn Hi Đình không khỏi kinh ngạc, mặt loãng ra như bùn không trét nổi tường.
Cô tiếp tân lắc đầu hai cái liên tiếp: “Em không biết, người ấy không để lại tên.”
Viễn Hi Đình đang chìm đắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861722/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.