Giữa bầu không khí ồn ào, chợt vang lên chất giọng già nua: “Ai dám sỉ nhục cháu dâu và chắt nội của ta thế hả?”
Dòng người nườm nượp rẽ về hai ngả, tựa như một đường lướt sóng trên mặt biển dập dềnh. Cận Thời Xuyên đỡ Cận Bá Quốc bơi qua giữa đám đông, dừng bước bên cạnh Viễn Hi Đình, quắt ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô, rồi liếc đôi con ngươi sắc lẹm tới nhìn mẹ con Tô Kim Nhã.
Nguỵ Lan nở nụ cười đầy miễn cưỡng, nói: “Cận lão gia, chắc là ông không biết cái thứ nghiệt chủng đó không phải con cháu Cận thiếu gia đâu! Các người đều bị Viễn Hi Đình lừa rồi.”
Cận Thời Xuyên vừa định lên tiếng thì Cận Bá Quốc liền dùng kí hiệu tay bảo anh đứng yên. Ông cụ mặt mày lạnh tanh và điềm tĩnh, lắng nghe mẹ con Tô Kim Nhã nói không sót một câu nào.
“Ông Cận… mười năm trước cô ta phản bội lại cháu trai ông để theo một gã đàn ông nhà giàu, mười năm sau bị gã ta bỏ lại đem con tới Cận gia ăn vạ.” Tô Kim Nhã vênh váo nói.
Cận Bá Quốc sắc lạnh nhìn thẳng, ánh mắt sâu như đáy vực, thanh âm trầm ổn như thác nước chảy: “Ý của hai người là Cận gia không có mắt nhìn sao?”
Mặt Nguỵ Lan tái sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải… không phải… Chỉ là chúng tôi sợ người Cận gia mắc bẫy của con hồ ly tinh đó thôi!”
“Các người cứ mở miệng là nói cháu dâu tôi là hồ ly tinh, vậy các người là gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861710/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.