Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng cô tịch cắt ngang qua những tán lá xanh non, giọi lên khuôn mặt tinh xảo như pho tượng thoát tục của Cận Thời Xuyên.
Ánh mắt Cận Thời Xuyên chăm chú đặt trên người Cận Cổ Quân với tâm tình phức tạp, làm sao anh có thể không nhận ra là em trai mình yêu Chu Nham Điềm được chứ! Bao năm qua, anh vẫn luôn bóng gió nói rõ quan điểm của mình với Chu Nham Điềm, cũng ý tứ ám chỉ với cô ta rằng có người yêu cô ta hơn sinh mệnh đang đứng ở phía sau chờ cô ta quay đầu lại. Nhưng cô ta căn bản quá mức ương ngạnh và cố chấp, cho nên anh chỉ có thể lạnh nhạt và phớt lờ, hi vọng cô ta sẽ dần chết tâm mà từ bỏ.
Những gì cần nói anh đều đã nói rõ, vậy tại sao cô ta còn dùng đến cách cực đoan như thế?
“Cổ Quân… mong em hãy chăm sóc tốt cho cô ấy. Bây giờ, không phải là thời điểm thích hợp để anh tới gặp cô ấy.” Cận Thời Xuyên ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy mình không nên đến bệnh viện, như thế càng khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng Chu Nham Điềm len lói nhiều thêm. Có những chuyện cô ấy cần phải tự mình đối mặt.
Hai mắt Cận Cổ Quân đỏ rựng, sắc bén nhìn chăm chăm Cận Thời Xuyên, gân xanh nổi trên mặt mỗi lúc một rõ rệt, lửa giận bùng bùng chảy trong lòng anh ta, thiêu đốt trái tim đang rỉ máu của anh ta. “Cận Thời Xuyên… tôi không nghĩ là anh lại tuyệt tình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861702/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.