-Tại Lục thị-
Anh vẫn còn làm việc. Trời đã tối , giờ này ai cũng về nhà nghỉ ngơi rồi chỉ còn anh ở lại công ty mà thôi. Anh đang sắp xếp lại lịch trình , dự án ngày mai để có thể trình bày một cách gọn lẹ và dễ hiểu.
Tối nay anh dự định sẽ ngủ lại ở công ty và không về nhà. Nằm trên ghế xoay , chợp mắt nhưng lại không ngủ được. Mở điện thoại lên xem mới chỉ có mười một giờ đêm.
Anh hơi nhíu mày lại , cảm thấy đầu hơi đau , anh bất giác đưa tay lên xoa đầu mình. Xoa được vài lần cảm giác đỡ hơn , anh mới yên tâm ngủ
Trời tối , mẹ cô mới thức giấc vì Khả Ái gọi:" Mẹ ơi , dậy ăn tối thôi mẹ ngủ lâu rồi " Mẹ cô chợt tỉnh giấc , nắm lấy tay Khả Ái , hi vọng bừng sáng. Nhưng thái độ của Khả Ái không hiện rõ sự vui mừng. Bà vội hỏi:" Tiểu Tuyết chưa dậy sao?? "
Khả Ái không đáp chỉ gật đầu. Tinh thần mẹ cô suy sụp hẳn sau khi thấy Khả Ái trầm ngâm
" Vậy hả ? " kèm theo là nỗi buồn nặng trĩu khó có thể tả được
" Đúng rồi. Mẹ yên tâm đi con kiểm tra rồi Tuyết Tuyết cũng đã hạ sốt rồi ạ " Khả Ái trấn an
" Ừ " Nghe câu nói vừa rồi của Khả Ái , mẹ cô cũng đã đỡ lo hơn rồi. Mẹ cô rời khỏi giường, đi xuống dưới nhà. Dì Lâm đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn , thấy mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896360/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.