Nghe em mình nói như thế làm sao mà có tí cảm xúc nào như thế. Trạch Lễ vừa về là hai người vào tranh nhau nói. Ai cũng có lí lẽ riêng của mình, không ai không giông nhau cả.
Mặc dù trong lòng anh đang có chút xáo trộn nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, không chút cảm xúc nào. Con người anh có thể giết chết người chỉ bằng một lời nói cơ mà. Làm sao anh có thể hiểu được cái cảm giác của Trạch Lễ cơ chứ.
" Không được. Em là em trai anh tất nhiên sẽ theo anh " Anh nhìn Trạch Lễ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Anh sẽ lại ra tay sao ?? Với đứa em trai của mình anh cũng muốn cho vào quy củ.
" Em không muốn chuyện ấy " Trạch Lễ lắc đầu , sợ hãi , chân bước ngược lại , lùi về sau.
Sự sợ hãi xuất hiện rõ trên khuôn mặt của Trạch Lễ.
" Em không muốn thì cũng bị ép buộc mà thôi " Anh nói.
" Vậy sao để em chờ " Trạch Lễ tức giận bỏ đi, ánh mắt trợn lên có thể thấy một chút ít lòng trắng bên con ngươi.
" Có giỏi thì đừng về đây " Anh ngồi xuống ghế sofa , một tay bóp trán , một tay buông thõng xuống. Cả cơ thể anh mệt mỏi như có ai đó đánh nhau với anh vậy. Anh ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm , anh bị ánh nắng buổi sớm chiếu vào mặt làm cho tỉnh giấc. Bình thường , anh dậy rất là muộn vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896339/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.